"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 98: Người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời!
Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:54:59
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Dục Bạch mỉm hỏi: “Có thể trực tiếp thông qua Công an huyện để nhắn lời với Trịnh, xem năng lực nhỏ nhỉ? Vậy nhà máy ý kiến gì?”
Trịnh Hoài Viễn thấy Tô Dục Bạch như , sợ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “ là chút năng lực, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Một phó chủ nhiệm văn phòng huyện, thể nhúng tay nhà máy thép của chúng .”
“ chuyện với chú em ý gì khác, ý của là xem bên thể tha cho nữ nhân viên bán hàng thông báo tin tức đó một .”
“Họ đồng ý bồi thường.”
“Còn những khác, cần xử lý thế nào thì cứ xử lý thế đó.”
Tô Dục Bạch khẽ gật đầu: “Vậy nếu đồng ý thì ?”
Trịnh Hoài Viễn chút do dự : “Vậy thì nhà máy sẽ truy cứu đến cùng.” Giọng điệu kiên quyết, hề ý qua loa.
Tô Dục Bạch suy nghĩ một lát: “Người mà Công an huyện truyền lời cho Trịnh, hẳn là mối quan hệ khá nhỉ?”
Mèo Dịch Truyện
Trịnh Hoài Viễn trầm mặc một lúc, thẳng thắn : “Là một đồng đội cũ của .” Nếu vì mối quan hệ , cũng thể nhắc đến chuyện với Tô Dục Bạch.
Tô Dục Bạch : “Đã như , mặt mũi của Trịnh thể cho, bồi thường gì thì thôi bỏ qua , chỉ cần cô thật lòng hối cải, sẽ cho cô một cơ hội.”
Nhà máy thép vẫn luôn theo dõi tiến độ báo án của đội điều tra hình sự. Tô Dục Bạch cũng tìm hiểu, nữ nhân viên bán hàng thông báo tin tức khai báo bộ sự việc. Hôm đó Vu Lệ Lệ đến hợp tác xã mua bán, nhờ những đồng nghiệp cũ giúp đỡ hộ, để cô hợp tác xã mua bán. Cô tiện miệng chuyện của Tô Dục Bạch.
Có thể là một vô tình vạ lây, , nhưng tội đáng chết. Trịnh Hoài Viễn lúc đó cũng từng , theo mức độ hành vi của cô , dù xử lý nghiêm khắc thì cũng chỉ bắt học một lớp giáo d.ụ.c tư tưởng trong một thời gian. Về ảnh hưởng công việc, tuy sẽ mang tiếng , nhưng nếu chút hậu thuẫn thì nhiều nhất cũng chỉ là từ công nhân chính thức thành công nhân tạm thời.
Đã như , cũng ngại nể mặt Trịnh Hoài Viễn một .
Trịnh Hoài Viễn sửng sốt, trong mắt lóe lên một tia cảm kích, nhưng Tô Dục Bạch ngay cả tiền bồi thường cũng cần, liền lập tức : “Chú em, thật giấu gì chú em, đồng đội của năm xưa cứu mạng chiến trường, thật sự thể từ chối . Chú em nể mặt lớn như , đây khắc cốt ghi tâm !”
“ khoản bồi thường cần , thể thiếu một xu nào.”
“Những chuyện còn chú em cần quản, nếu để bọn họ móc hầu bao một phen thì sẽ cắt đầu xuống cho chú em!”
“Sau chuyện của chú em, chính là chuyện của Trịnh Hoài Viễn !”
Giọng của Trịnh Hoài Viễn hùng hồn, chân thành và kiên quyết. Tô Dục Bạch hiểu tính cách của Trịnh Hoài Viễn, nên cũng khuyên can nữa: “Anh Trịnh, thật cũng chút chuyện nhờ giúp.”
Ba tiếng , trời dần tối. Tô Dục Bạch và Trịnh Hoài Viễn trong một quán ăn quốc doanh, tùy tiện gọi hai món và một cân rượu trắng, tuyết rơi lất phất bên ngoài, trò chuyện vu vơ.
Trịnh Hồng Mai vội vã bước . Hai liền dậy, Trịnh Hoài Viễn vội hỏi: “Chị ơi, thế nào ? Có tin tức gì ?” Vừa , chằm chằm cái bọc Trịnh Hồng Mai đang xách tay.
Tô Dục Bạch thấy Trịnh Hồng Mai thở hổn hển, vội vàng rót một tách ấm đưa qua. “Chị Hồng Mai, vội, xuống uống chút nước .”
Trịnh Hồng Mai nhận lấy chén nước, tức giận lườm Trịnh Hoài Viễn một cái, đúng là em ruột, chẳng thấy chị mệt mỏi thế nào ?
Trịnh Hoài Viễn từ nhỏ sợ chị gái nhất, thấy khỏi rụt cổ , gượng: “Chị, chị mau .”
Trịnh Hồng Mai thở dốc một : “Tiểu Tô, may mắn phụ sự tin tưởng, lấy .” Vừa , cô đặt cái bọc trong tay xuống bàn và mở .
Bên trong lộ một chiếc áo khoác màu đỏ chói. Mắt Tô Dục Bạch sáng rực.
, việc nhờ Trịnh Hoài Viễn chính là chiếc áo khoác . Chính xác hơn là, định mượn mối quan hệ của Trịnh Hoài Viễn để nhờ xe lên tỉnh thành. Anh tin Trịnh Hoài Viễn khả năng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-98-nguoi-phu-nu-tuyet-voi-nhat-tren-doi.html.]
Trịnh Hoài Viễn , Tô Dục Bạch mua áo cưới cho vợ. Trong lòng càng thêm thấu hiểu tình yêu mà Tô Dục Bạch dành cho vợ , tiếc là con gái, mấy đứa con của chị gái cũng là con trai… Anh Tô Dục Bạch cần tự chạy lên tỉnh thành, cứ nhờ chị lo là chắc chắn sẽ .
Trịnh Hoài Viễn mở miệng : “Chị ơi, chắc hàng cũ chứ?”
Trịnh Hồng Mai lườm : “Không thì im miệng , cái là chị nhờ bạn ở tỉnh thành mua, ngừng nghỉ chuyển bằng tàu hỏa đến thành phố, từ thành phố gửi về đây.”
“Tiểu Tô, cỡ áo là theo lời chú em dặn, chú em xem ưng ý ?”
Tô Dục Bạch nở nụ rạng rỡ mặt: “Ưng ý, quá ư là ưng ý , cảm ơn chị Hồng Mai, chị giúp một việc lớn .”
Trịnh Hồng Mai thấy Tô Dục Bạch như , khỏi cảm thán: “Vợ chú em thật là phúc, gặp một đàn ông như chú em.”
Tô Dục Bạch khẽ vuốt ve chiếc áo khoác , lắc đầu, sửa lời: “Cô là phụ nữ nhất đời, là may mắn mới gặp cô , cô xứng đáng với những gì nhất.”
Giọng điệu tuy bình tĩnh, nhưng lọt tai hai , như tiếng chuông lớn vang vọng.
Trịnh Hồng Mai khẽ giật , ánh mắt Tô Dục Bạch trở nên dịu dàng hơn, phẩm chất của một đàn ông thế nào, thái độ đối với nhà là thể phần nào. Cũng là phụ nữ, cô ngưỡng mộ Giang Thanh Uyển thể gặp một đàn ông nguyện ý nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Mặc dù bây giờ đều phụ nữ thể gánh vác nửa bầu trời, nhưng tình hình thực tế khắc nghiệt.
Tô Dục Bạch mở miệng hỏi: “Chị Hồng Mai, chiếc áo bao nhiêu tiền? Tuyệt đối đừng là cần tiền, nếu thà bây giờ tự một chuyến lên tỉnh thành.”
Trịnh Hồng Mai , cũng khách sáo với Tô Dục Bạch: “Tiểu Tô, cũng chơi trò xã giao gì với chú em, nhưng tiền thì thôi khỏi , chú em thứ gì thì đừng quên chị là .”
Tô Dục Bạch gật đầu: “Được, đúng lúc bên còn nửa con cừu, đợi khi việc nhà thỏa, sẽ mang đến cho chị Hồng Mai.”
Mắt Trịnh Hồng Mai sáng lên, cô vốn dĩ chỉ đầu tư một chút, nhưng ngờ nhận hồi báo ngay lập tức. Thịt cừu ... Cô gần một năm ăn.
Biết Tô Dục Bạch đang vội về, hai chị em cũng giữ . Tiễn Tô Dục Bạch đạp xe đạp rời , Trịnh Hồng Mai mở miệng : “Hoài Viễn, em hãy thiết với Tiểu Tô nhiều hơn, đối xử với vợ thì phẩm chất thể kém .”
“Không em vẫn luôn rời khỏi nhà máy thép ? Hy vọng chừng ở chú đấy.”
Trịnh Hoài Viễn gật đầu: “Chuyện cần chị em cũng , nếu em cũng sẽ giới thiệu chú cho chị và rể.”
Bên , Tô Dục Bạch đón gió tuyết, bàn đạp cũng tóe lửa. Dọc đường lửa b.ắ.n điện xẹt, mặc cho gió tuyết táp mặt, cũng thể dập tắt nụ khóe môi . Càng nghĩ đến vẻ mặt ngơ ngác của Giang Thanh Uyển khi thấy đồng hồ và áo khoác , càng đạp mạnh hơn.
Đi hơn nửa đường, Tô Dục Bạch thấy từ xa vài bóng đang lảo đảo bước trong gió tuyết. Một phụ nữ, ba đứa trẻ. Khoảng cách và hướng , chỉ thể là làng Thạch Oa.
Chỉ là bóng lưng chút xa lạ, quần áo cũng là miếng vá chồng miếng vá. Tô Dục Bạch cũng quá tò mò, nhưng khi vượt qua mấy đó, một tiếng bi bô của trẻ con vang lên.
Tô Dục Bạch khỏi đầu , nhưng cái , lập tức sững sờ.
Kéttttt—
Tiếng phanh xe vang lên bên tai mấy . Người phụ nữ ôm ba đứa con thấy Tô Dục Bạch đột nhiên dừng , bước nhanh về phía họ. Cô vội ôm chặt đứa bé trong lòng, kéo mấy đứa trẻ lưng, cảnh giác Tô Dục Bạch. “Anh gì?”
Tô Dục Bạch đứa trẻ sơ sinh trong lòng phụ nữ, trầm giọng hỏi: “Cô là của đứa bé ?”
Người phụ nữ ôm chặt đứa bé trong lòng: “Anh là ai? cho , chính là làng Thạch Oa phía , đừng mà lung tung...”
Người phụ nữ đang thì đột nhiên sững , cô cẩn thận đ.á.n.h giá Tô Dục Bạch, chút do dự : “Hả? Anh, là Tiểu Bạch?”