"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 82: Kẻ cặn bã bỏ vợ bỏ con

Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:54:43
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bưu điện huyện thành. Tô Thúy Hoàn cảm nhận chiếc xe lừa dừng , bèn mở mắt: “Đến huyện ?” Tô Uất Bạch gật đầu: “Cô cả, cứ ở xe một lát, cháu gọi điện thoại, sẽ đến bệnh viện.”

 

Vào bưu điện, Tô Uất Bạch đầu tiên gọi đến điện thoại văn phòng của Quách Thủ Nghiệp. Anh đưa Tô Thúy Hoàn và các cháu đến huyện mà giấy giới thiệu. Dựa quan hệ của , nhà khách thể ở , nhưng bệnh viện thì .

Mèo Dịch Truyện

 

Quách Thủ Nghiệp cũng thất vọng. Có thể trở thành trưởng phòng vật tư của một đơn vị trực thuộc thành phố, đương nhiên mạng lưới quan hệ riêng của . Tô Uất Bạch nhớ rõ, Quách Thủ Nghiệp một bạn học cũ cực kỳ thiết ở bệnh viện huyện.

 

Cúp điện thoại, Tô Uất Bạch bấm thêm một cuộc nữa, mới trả tiền rời khỏi bưu điện.

 

Ba con xe lừa đều tỉnh. Tô Thúy Hoàn cũng nhớ chuyện giấy giới thiệu, về một chuyến.

 

“Cháu gọi điện là để giải quyết chuyện giấy giới thiệu , bây giờ bệnh viện.”

 

Đợi Tô Uất Bạch đ.á.n.h xe lừa đến bệnh viện huyện. Quách Thủ Nghiệp đợi ở cửa bệnh viện, bên cạnh còn một đàn ông trung niên khí chất nho nhã, mặc áo blouse trắng và hai cô y tá đẩy xe đẩy.

 

Xe lừa dừng, bạn học cũ của Quách Thủ Nghiệp hiệu một tiếng, hai cô y tá đẩy xe đến. Tô Uất Bạch bế Trương Chiêu Đệ đặt lên xe đẩy, mới mở miệng : “Anh Quách, đa tạ .” Quách Thủ Nghiệp lắc đầu: “Nói gì khách sáo thế, cứu là việc cấp bách.”

 

Quách Thủ Nghiệp việc chu đáo, ngay cả việc nhập viện cũng lo liệu , còn sắp xếp một phòng bệnh riêng. Vì , quá trình diễn cực kỳ suôn sẻ.

 

Mãi đến khi Trương Chiêu Đệ đưa kiểm tra chi tiết, Tô Uất Bạch với Tô Thúy Hoàn một tiếng, mới theo Quách Thủ Nghiệp một bên. Anh đưa một điếu t.h.u.ố.c lá Hoa Tử cho Quách Thủ Nghiệp.

 

Quách Thủ Nghiệp châm t.h.u.ố.c hút một : “Phía công xã Thanh Dương dặn dò , bệnh viện cũng xác nhận, lát nữa họ sẽ gửi giấy giới thiệu đến, thời gian ghi là hai tháng.”

 

“Nếu đủ thì cứ bù thêm một tờ là .”

 

“Bệnh viện huyện hỏi qua , tuy bệnh lao phổi khó chữa, nhưng cũng vài trường hợp chữa khỏi, chủ yếu là do t.h.u.ố.c men.”

 

nhờ bạn bè ở tỉnh thành giúp mua thuốc, chú đừng quá lo lắng.”

 

“Chỗ ở thì nhờ chị dâu chú giúp tìm một căn nhà nhỏ quanh bệnh viện, chắc lát nữa sẽ tin.”

 

Tô Uất Bạch nghiêm túc : “Anh Quách, chuyện khách sáo cháu nữa, ân sâu cháu ghi nhớ trong lòng .” Quách Thủ Nghiệp lắc đầu: “Với mà còn những lời gì? Nếu chú, vị trí của chẳng giữ .”

 

Tô Uất Bạch trầm giọng hỏi: “Anh Trịnh thời gian ?” “Nếu thời gian, nhờ liên hệ với phía khu phố một chút.” “Chiều nay chúng tìm một chỗ gặp mặt.”

 

Quách Thủ Nghiệp sững , chợt phản ứng : “Chú em, ý chú là?” Tô Uất Bạch gật đầu: “Hôm qua cháu về thì núi luôn, mấy thợ săn trong núi hạ hai con lợn rừng, cháu mua .”

 

Quách Thủ Nghiệp vội vàng gật đầu: “Được, sẽ gọi cho lão Trịnh ngay.” Tô Uất Bạch tiếp tục hỏi: “Anh Quách, thịt nhiều hơn một chút, bên bạn học của cần ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-82-ke-can-ba-bo-vo-bo-con.html.]

Quách Thủ Nghiệp lập tức hiểu ý Tô Uất Bạch, đây là thêm một tầng bảo đảm cho của . Anh lớn: “Nếu lão già đó mà , chắc sẽ nhảy dựng ba trượng lên mất.”

 

Hai tán gẫu một lát, Quách Thủ Nghiệp Tô Uất Bạch chắc chắn đang lo lắng cho , nên cũng nán lâu, còn thông báo cho Trịnh Hoài Viễn và những khác.

 

Cuộc kiểm tra của Trương Chiêu Đệ kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

 

“Bác sĩ, con gái thật sự thể cứu ?” Tô Thúy Hoàn chút kích động . Bác sĩ phụ trách kiểm tra trầm giọng : “ , lao phổi còn là bệnh nan y nữa, hy vọng chữa khỏi lớn.”

 

Cảm ơn bác sĩ xong, Tô Thúy Hoàn Trương Chiêu Đệ đang giường bệnh truyền dịch, nước mắt cứ thế tuôn rơi ngừng. Tô Uất Bạch kéo tay áo của Trương Lai Đệ, cũng đang mừng đến phát , nhẹ nhàng bước khỏi phòng bệnh.

 

Trương Lai Đệ đóng cửa , Tô Uất Bạch với vẻ mặt đầy ơn: “Anh, cảm ơn …” Tô Uất Bạch lắc đầu: “Em gọi , còn gì cảm ơn.” “Rốt cuộc là ? Sao chị Chiêu Đệ mắc bệnh ?”

 

Trương Lai Đệ sụt sùi, kể đầu đuôi câu chuyện một : “Năm ngoái, chị giặt quần áo bên sông cẩn thận ngã xuống nước, sốt mấy ngày mới bình phục.” “ từ đó chị cứ ho mãi, ban đầu bọn cháu tưởng chị khỏi hẳn, bác sĩ trạm xá công xã là viêm họng gì đó…”

 

Gân xanh trán Tô Uất Bạch giật giật: “Mọi cho ông chuyện chị ngã xuống nước ?” “Có , nhưng ông cứ bảo là viêm họng, kê mấy ngày thuốc.” “Uống xong thì ho đỡ một chút thật, nhưng đó bắt đầu ho , mấy như thế, bố cháu nỡ tốn tiền, bèn tìm một y tá chân đất kê một bài t.h.u.ố.c dân gian…” “ bệnh của chị vẫn tái phát liên tục, cho đến một ngày chị ho máu, bọn cháu đưa chị đến bệnh viện, lúc đó mới là lao phổi …”

 

Tô Uất Bạch thở dài, bác sĩ thời đại trình độ đồng đều, một phần lớn chỉ trải qua vài buổi huấn luyện đơn giản là việc . Xử lý một vết thương ngoài da, kê t.h.u.ố.c tiêu viêm thì vấn đề gì. một khi liên quan đến kiến thức chuyên môn hơn, thì đúng là chỉ còn cách đoán mò.

 

Nếu đến, khó mà tưởng tượng gia đình cô cả thể trụ bao lâu nữa? Nghĩ đến những lời ở thôn Khê Thủy, Tô Uất Bạch trầm giọng hỏi: “Bố em ? Ông thật sự công xã tìm việc ?” “Anh , cần con cháu nữa …” Trương Lai Đệ cúi đầu, vai khẽ run rẩy, c.ắ.n chặt môi . Những giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế rơi xuống.

 

Tuy trong lòng Tô Uất Bạch suy đoán, nhưng vẫn thấy lòng trĩu nặng: “Đừng , ở đây, trời sập xuống .” Trương Lai Đệ sụt sùi, kể sự tình. Ánh mắt Tô Uất Bạch tràn ngập sự lạnh lẽo.

 

Trương Hồng Phi, tức là chồng của cô cả, khi Trương Chiêu Đệ mắc bệnh lao phổi, Trương Chiêu Đệ chuyển đến sống ở ngôi miếu đổ nát ngoài làng. Tô Thúy Hoàn đời nào chịu, hai cãi vã mấy ngày, cuối cùng Trương Hồng Phi tức giận còn động tay đ.á.n.h Tô Thúy Hoàn, nhưng cô vẫn kiên quyết đồng ý.

 

Từ đó về , Trương Hồng Phi về nhà ít dần. Cho dù về thì cũng say bí tỉ, đối xử với con họ hoặc là đ.á.n.h đập, hoặc là c.h.ử.i mắng. Sau thậm chí còn về nữa. Lần cuối cùng xuất hiện là bốn tháng , thấy ở bệnh viện huyện, lúc đó mới cặp kè với một phụ nữ khác, phụ nữ đó còn m.a.n.g t.h.a.i con của

 

Tô Uất Bạch mất một lúc mới kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng: “Đừng nữa, cái loại vứt bỏ vợ con như thế, sớm muộn gì cũng trời phạt.” “Sau ở đây, chuyện sẽ thôi.”

 

Trương Lai Đệ gật đầu: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ kiếm tiền trả .” Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy sự kiên định. Tô Uất Bạch lắc đầu: “Chuyện để , em ở đây chăm sóc cho và chị em, với cô cả một tiếng, việc ngoài một lát, sẽ về ngay.”

 

Đợi Trương Lai Đệ trở phòng bệnh, Tô Uất Bạch hành lang, khi trở , trong tay thêm một chiếc bao tải nhỏ. Trước khi rời , còn một việc.

 

Đến trạm y tá, Tô Uất Bạch gõ cửa. Mở cửa là một phụ nữ bốn mươi tuổi, vẻ mặt hiền lành, Tô Uất Bạch mở lời: “Chào cô, xin hỏi cô là tổ trưởng Lâm ?” Thời , y tá trưởng gọi là tổ trưởng tổ điều dưỡng.

 

là, là?” Lâm Hồng hỏi chút nghi hoặc. Tô Uất Bạch đặt chiếc bao tải trong tay xuống đất, : “ là em trai của Trương Chiêu Đệ ở phòng bệnh ba, bệnh của chị lẽ phiền phức, chắc sẽ phiền các cô y tá nhiều.” “Đây là thỏ rừng bắt núi, hy vọng các cô đừng chê.”

 

Có câu "Dễ đối phó với cấp , khó đối phó với cấp ". Ba con Tô Thúy Hoàn thời gian hành hạ , tính cách đều trở nên thận trọng quá mức, nếu thể tạo mối quan hệ với những cô y tá , họ giúp đỡ, thì dù ở đây cũng thể yên tâm.

 

 

Loading...