"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 339: Bước một tính ba

Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:43:58
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trịnh Hoài Viễn tim đập nhanh. Từ lúc bắt đầu, tham gia nhiều. Không tham vọng, cũng cần quan hệ. Chỉ là hiểu rõ phận và vị trí của . Tuy Tô Uất Bạch đưa 10 suất việc ở nhà máy rượu, nhưng thực tế, suất là dành cho nhà máy thép, Quách Thủ Nghiệp một thể quyết định. Về phần Trịnh Hồng Mai, tuy cũng thể hiện tích cực, nhưng thực sự để chia thì Trịnh Hồng Mai cũng chia mấy suất. Bởi vì tiền lệ về bảo tàng đó , thể để lợi ích đều do một chiếm hết , đúng ? Tô Uất Bạch tuy , nhưng thực chất là đá quả bóng sang cho họ tự quyết định. Trịnh Hồng Mai thể tranh giành bao nhiêu, đó là bản lĩnh của cô . Mà Trịnh Hoài Viễn cũng là của nhà máy thép. Đã Quách Thủ Nghiệp, ăn khéo léo đó, thì tự nhiên cần thể hiện thái độ gì. Sao? Để trực tiếp biểu diễn một màn chị em tranh giành nảy lửa ? Đầu óc vấn đề ? Thế nên an tâm một vô hình. bây giờ, Tô Uất Bạch đích mời . Trịnh Hoài Viễn chút kích động, cũng tiến bộ chứ: “Tiểu Bạch, , đương nhiên nguyện ý, nhưng kinh nghiệm..” Tô Uất Bạch lắc đầu nhẹ: “ cũng kinh nghiệm mà, cùng cố gắng, cùng học hỏi..” “Vừa thiếu một phó giám đốc nhà máy, ban đầu cũng cần quản những việc khác, chủ yếu là trật tự và an của nhà máy rượu, những cái khác thì từ từ học.” Nếu khác thấy lời của Tô Uất Bạch, e rằng sẽ rụng cả răng.. Dù thì chuyện nhà máy rượu bây giờ ngay cả bóng dáng cũng . Vậy mà sắp xếp cả phó giám đốc ..

 

Tiễn Trịnh Hoài Viễn bước chút xiêu vẹo và Trịnh Hồng Mai lòng đầy ơn. Tô Uất Bạch đầu , Tô Kiến Quốc và Tần Đại Phong, trong mắt họ rõ ràng vẫn còn mang theo một tia kinh ngạc. Thấy họ thôi, Tô Uất Bạch khẽ giải thích: “ hai sốt ruột, nhưng đừng vội.” “Cho hai ngày thời gian, hãy thử rượu chuyện.” Cuộc trò chuyện của mấy , Tô Uất Bạch bắt tránh mặt, đương nhiên cũng suy nghĩ riêng của . Trước hết là, khi sự nghiệp của ngày càng mở rộng, một chuyện thể cứ mãi dùng lời dối. Dù lời dối đó thiện ý đến mấy. Thứ hai là, kể từ khi chuyện của Nhị Lư xảy , Tô Uất Bạch chọn cách thể hiện bản , đối đầu đến cùng. như cũng nghĩa là chủ động nhảy vòng xoáy, bên trong ẩn chứa bao nhiêu sóng gió ngầm. Một Vệ Hướng Đông thể bảo vệ . thể để Vệ Hướng Đông mặt chuyện. Có câu , ai thì Trái Đất vẫn , vẫn vận hành như bình thường. Không mấy triệu cân lương thực của , ba tỉnh phía Bắc vẫn là ba tỉnh phía Bắc đó, chỉ là thêm một vài c.h.ế.t mà thôi. Bây giờ còn giữ thái độ khiêm tốn nữa mà chọn cách thể hiện bản , ‘ngông cuồng’ lợi dụng thế lực, ngừng kiếm lợi cho . Hiện tại đang rạng rỡ ai sánh bằng, nhưng một khi biến động, những chuyện sẽ trở thành bằng chứng để khác công kích . Trong giai đoạn , e rằng những nhân vật cấp bậc như Vệ Hướng Đông cũng đang lâm tình cảnh “bồ tát đất còn qua khỏi sông”. Có thể tự bảo dễ dàng gì, căn bản rảnh mà lo cho . Tô Uất Bạch là sống , lợi thế của . Anh thể để cho một ẩn họa lớn như . Ngay cả khi gian nâng cấp, một kế hoạch đầy đủ. Thứ nhất, nhanh chóng trưởng thành đến mức ai dám động đến , sự giúp đỡ của Vệ Hướng Đông, cộng thêm nền tảng vững chắc của ở Mạc huyện. Chỉ cần vững vàng, xây dựng một lượng lớn mối quan hệ chất lượng cao, đến khi biến động, dám là cao hơn, nhưng trong tỉnh chắc chắn sẽ xảy vấn đề. Thứ hai, việc khiêm tốn, đẩy đại diện mặt, lui về hậu trường. Thứ ba, chủ động tránh xa vòng xoáy, rời khỏi đại lục khi biến động, Hồng Kông! Để Chu Lôi và những khác Hồng Kông, chính là Tô Uất Bạch tự bố trí một đường lui. bây giờ, một lựa chọn tối ưu hơn. Dùng nước suối linh thiêng pha loãng để ủ rượu, tin rằng, chỉ cần nào uống qua rượu , cần đến mức say mê, cũng thể hiểu rõ trọng lượng của nó lớn đến mức nào. Phiên bản đầy đủ của nước suối linh thiêng, thể lấy , chỉ nhà của mới . Và , Tô Uất Bạch, là duy nhất thể ủ loại rượu . Anh chọn cách đẩy mặt trận, quyết định thực chút điên rồ. Có thể là rủi ro và cơ hội cùng tồn tại. Thế nhưng, xảy chuyện của . Sự tồn tại của , thực chất chạm đến miếng bánh của nhiều . Chỉ là bây giờ vì Vệ Hướng Đông mà vẫn nhẫn nhịn hành động. Ví dụ như hai nhà họ Trần và họ Trương trong tỉnh. Dù bây giờ còn cái luật chu di cửu tộc nữa.. Ví dụ như việc Nhị Lư thương, kẻ chủ mưu phía . Tuy bắt nhưng đều rõ, đó chỉ là một con thí đẩy . Hơn nữa, sự phát triển tiếp theo của , còn sẽ chạm đến lợi ích của một . Khó tránh khỏi việc liều lĩnh càn. Vì , chọn cách đẩy mặt trận. Rủi ro là một khả năng nhất định sẽ hạn chế từng lớp, một ràng buộc. Thế nên, độ pha loãng của nước suối linh thiêng , nhất định nắm vững. Phải hơn t.h.u.ố.c đặc trị một chút, nhưng cũng thể quá khoa trương. Cơ hội, thì cần quá nhiều thời gian, sẽ trở thành một nhân tài đặc biệt thực sự, khách quý của các nhân vật lớn. Động đến của , chính là động đến những nhân vật lớn đang mắc bệnh hiểm nghèo, hoặc những đang cận kề cái chết. Đương nhiên, đường lui cũng tiếp tục bố trí. Dù thì Hồng Kông bên là một trong những trung tâm thương mại thế giới trong tương lai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-339-buoc-mot-tinh-ba.html.]

Giữa trưa. Tần Thư Minh tìm đến. Anh Quách Thủ Nghiệp nhắc đến Tần Đại Phong trong cuộc họp. Thế là bỏ ngang cuộc họp mà chạy đến. Nhìn thấy Tần Đại Phong, đàn ông ba mươi mấy tuổi cứng cỏi kìm mà đỏ hoe mắt.

 

Nhà khách huyện. Lâm Phượng Hà vội vã đạp xe về. “Tô Uất Bạch thật sự đến ?” Vương Viên Viên ở quầy lễ tân vội vàng gật đầu: “Thật đó, chủ nhiệm, Trưởng phòng Tô xuống bếp tìm sư phụ Cao , nhà bây giờ đều đang ở phòng riêng lầu.” Lâm Phượng Hà: “Cô lên lầu lấy trong ngăn kéo của xuống, cả rượu trong tủ nữa.” Vương Viên Viên: “Dạ , chủ nhiệm.” Lâm Phượng Hà hít một thật sâu, bước bếp. “Chủ nhiệm..” Mấy trong bếp đang xử lý một con nai sừng tấm ngốc nghếch và một con linh dương vàng, thấy Lâm Phượng Hà , vội vàng chào hỏi. Lâm Phượng Hà quét mắt một lượt, thấy Tô Uất Bạch và Cao Thắng. Đệ tử của Cao Thắng lanh lợi : “Chủ nhiệm, Trưởng phòng Tô và sư phụ đang chuyện ở cửa .” Lâm Phượng Hà gật đầu, đến đó. Chưa đến cửa, thấy cuộc đối thoại bên ngoài. Tô Uất Bạch: “Lão Cao, dì và em họ đến từ tỉnh Mông, hôm nay khoe khoang hết lời , dốc hết bản lĩnh thật sự đấy.” Cao Thắng: “Cứ yên tâm , hôm nay đảm bảo sẽ dốc hết tuyệt chiêu , đảm bảo họ ăn thịt cừu sẽ còn nhớ nướng cừu nguyên con ở thảo nguyên vị gì nữa.” Khóe môi Lâm Phượng Hà khẽ nhếch lên, lão Cao , đúng là khiêm tốn chút nào. đây cũng là một điểm mà cô xem trọng Cao Thắng. Đang định đẩy cánh cửa hé mở trêu chọc vài câu để bắt chuyện, bước chân bỗng nhiên dừng . “ lão Cao, bên tiến triển thế nào? Chị Phượng Hà bây giờ đang độc đấy.” Cao Thắng thở dài: “Có tiến triển gì chứ, tuy tên họ Tôn việc gì, nhưng dù Phượng Hà cũng là vợ chồng với nhiều năm, trong lòng e là cũng dễ chịu gì, thể thừa nước đục thả câu..” Mắt Lâm Phượng Hà tự chủ mà trợn lớn, Cao Thắng, ý gì? Tô Uất Bạch liếc cánh cửa hé mở, mở miệng móc: “Bảo hồi đó thua Tôn Gia Đống, thật sự hiểu phụ nữ, bây giờ cô mới là lúc cần an ủi và dựa dẫm nhất.” Cao Thắng cạn lời: “Anh những lời thích hợp ?” Tô Uất Bạch lắc đầu : “Cái thì hiểu ? thừa nhận Tôn Gia Đống bắt liên quan đến .” “ nếu tính thì Lâm Phượng Hà còn cảm ơn .” Cao Thắng ngập ngừng: “, cũng coi như giúp cô rõ bộ mặt thật của Tôn Gia Đống, mà liên lụy đến nhà họ Lâm.” Tô Uất Bạch bật : “Anh cũng cần cảm thấy vẻ bụng đạo đức giả, đưa còn là vì cô , cái sở thích bệnh hoạn đó . Cái là cảm ơn, vì chuyện .” “Tôn Gia Đống thật thà, một cô bạn thanh mai trúc mã sống ở thành phố, cưới mang thai, đến giờ vẫn lập gia đình, tự nghĩ .” “Anh lén lút lưng Lâm Phượng Hà ?” Cao Thắng sững sờ một chút, giọng điệu cao lên. Phía cánh cửa, sắc mặt Lâm Phượng Hà đột nhiên đổi, chút thể tin . Tô Uất Bạch nhún vai: “Đứa bé đó vẻ giống Tôn Gia Đống, chắc chắn đến tám chín phần mười, dù thì cũng bắt quả tang giường.” Anh đây là bịa đặt, mà là những manh mối mà cấp của Chu Lôi điều tra trong thời gian , theo kiểu “theo dây mà tìm quả dưa”.. Nghe thấy tiếng bước chân chút lảo đảo của Lâm Phượng Hà rời , Tô Uất Bạch mở miệng : “Được , dù cũng nhắc nhở , nắm bắt cơ hội thì tự xem xét mà .” Anh thể , cũng chỉ đến thôi. Cao Thắng hy vọng ôm về , thì xem duyên của chính .

 

Mèo Dịch Truyện

--hết -

Loading...