"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 335: Cười, Khóc

Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:43:54
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Có tiền cũng thể tiêu thế .” “Bảo cô trông chừng thằng Bạch, đằng cô còn dung túng nó nữa.” “Đang yên đang lành, đột nhiên mua nhà?” Ngoài Sở Quản lý Nhà ở, Tần Tố Lan cau mày .

 

Sáng sớm hôm nay, Giang Thanh Uyển ăn cơm xong kéo bà ngoài. Đến nơi mới , Tô Uất Bạch gọi điện mua nhà.

 

Giang Thanh Uyển ôm cánh tay Tần Tố Lan, tủm tỉm giải thích: “Mẹ, con dung túng .” “Mẹ cũng thằng Bạch bây giờ thế nào cũng coi là cán bộ , thể một vài tin tức nội bộ.” “Anh khu Tết sang xuân thể sẽ cải tạo.” “Nhà bây giờ đều là công nhân, chỉ tiêu mua nhà.” “Sau dù là cho nhà nước thuê bán , ít nhiều gì cũng kiếm chút tiền.”

 

Tần Tố Lan , chút bất ngờ: “Thật ?” “Hay là mua thêm vài căn? Mẹ về lấy sổ tiết kiệm ngay đây.”

 

Giang Thanh Uyển vội vàng kéo Tần Tố Lan : “Không .” “Hộ khẩu của con với thằng Bạch tách , thêm nữa là bố lấy nhà trường cấp, nên mới chỉ tiêu mua nhà.” “Mình mua nhiều quá sẽ gây rắc rối đấy.” Cô và Tô Uất Bạch tặng Tần Tố Lan một bất ngờ, cô nghĩ nghĩ mới nghĩ lời giải thích tương đối hợp lý . Nếu mà mua nhiều thật, thì đúng là phá gia chi tử .

 

Tần Tố Lan ngớ , chút lo lắng: “Thế thì thôi .”

 

Giang Thanh Uyển thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mau thôi, con khu phố một căn nhà sân trống đấy.”

 

Nhận giấy tờ, nộp tiền xong, là mười giờ sáng.

 

Tần Tố Lan cẩn thận cất giấy chứng nhận , mở lời hỏi: “Thằng Bạch hôm qua khi nào về ?” “Không từ lúc nào, thằng nhóc mười hai ngày .”

 

Đang chuyện, thấy phía Giang Thanh Uyển băng tuyết, bà vội vàng kéo cô : “Ôi chao, mắt con để thở ? Nhìn đường , trượt chân ngã thì ?”

 

Giang Thanh Uyển chút ngượng, cô đang nghĩ đến việc sắm sửa đồ đạc cho căn nhà nhỏ mới mua, để ý lắm đến đường . “Thằng Bạch đang đường về , nhưng chắc bốn ngày nữa mới tới.”

 

“Vậy là hai mươi lăm tháng Giêng .” Tần Tố Lan nhẩm tính ngày. Nói xong cũng quên đỡ cho Tô Uất Bạch một câu: “Thằng nhóc cũng coi như lòng, kịp sinh nhật con.”

 

Giang Thanh Uyển mím môi khẽ: “Con qua sinh nhật gì chứ, nếu qua thì cũng là qua cho , mùng hai tháng Hai ăn mừng thật linh đình nha.”

 

Tần Tố Lan bật : “Con bé , khác ăn mừng còn .” “Nói thì cũng , thứ đúng là hơn , năm ngoái giờ , còn nghĩ bới ít rễ cây ăn, giờ dám nghĩ đến việc sinh nhật ăn gì .” Tần Tố Lan chút thở dài.

 

“Nhà sẽ ngày càng hơn thôi.” Giang Thanh Uyển đỡ Tần Tố Lan: “Bây giờ út cũng về , nhà đủ đầy cả .”

 

, đủ đầy cả, thật .” Tần Tố Lan gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tự hào, tất cả đều nhờ con trai út của bà bản lĩnh. “Chỉ là công việc thằng Bạch sắp xếp cho út cao ? Hiệu trưởng trường tiểu học Mạc Thành, cũng tương đương cấp phó huyện , phô trương quá …”

 

Giang Thanh Uyển lắc đầu: “Cái đừng lo, chủ yếu cũng là do út học vấn thật.” “Con trai út của , bản lĩnh chi phối sự sắp xếp của tổ chức, là các vị lãnh đạo khi cân nhắc kỹ lưỡng mới sắp xếp công việc cho út.”

 

Hai mươi tư tháng Giêng.

 

Bốn giờ chiều.

 

Một chiếc xe Jeep và ba chiếc xe Đại Giải Phóng từ từ lăn bánh huyện Mạc.

 

Tần Đại Phong chăm chú những tòa nhà xung quanh: “Đây là huyện Mạc ?”

 

Tô Uất Bạch gật đầu: “Qua con phố là về đến nhà .”

 

Càng gần nhà, Tô Uất Bạch càng thấy trong lòng chút kích động. Nếu phố đông , đảm bảo sẽ đạp ga hết cỡ.

 

Tát Nhân Đồ Nhã và Tần Hoài An ở ghế tuy thần sắc mệt mỏi, nhưng cũng cố gắng giữ tỉnh táo, tò mò ngắm thứ xung quanh. Đặc biệt là Tần Hoài An, từng rời khỏi núi A Nhĩ Sơn.

 

Theo lịch trình ban đầu, họ đến ngày mai mới về đến nhà. Tuy nhiên, khi ba tỉnh phía Bắc, cả Tô Uất Bạch lẫn Tần Đại Phong đều cảm giác nóng lòng về nhà. Trừ những nghỉ ngơi cần thiết, họ gần như suốt quãng đường. Nếu đường về, một chiếc xe Đại Giải Phóng tạm thời gặp chút trục trặc, chậm trễ khá nhiều thời gian, thì thời gian thể rút ngắn hơn nữa.

 

Thấy càng ngày càng gần nhà.

 

Tô Uất Bạch dừng xe.

 

Ba chiếc xe Đại Giải Phóng phía cũng theo đó dừng .

 

“Đến ?” Tần Đại Phong chút kích động.

 

Tô Uất Bạch lắc đầu: “Chưa, cháu sắp xếp cho Chu Lôi và mấy nữa .”

 

Anh xuống xe bảo Chu Lôi lái xe chở bò dê đến nhà máy thép . Chỗ đó đủ rộng. Hành lý lớn cũng để ở nhà máy thép , đến lúc đó sẽ chuyển thẳng đến nhà mới, cũng đỡ .

 

Tô Uất Bạch trở xe, Tần Đại Phong đang kích động. Ông đang hỏi Tát Nhân Đồ Nhã xem quần áo của nhăn nhúm gì . Anh cân nhắc một chút : “Cậu út, lát nữa đừng xuống xe vội.”

 

Tần Đại Phong ngạc nhiên: “Tại ?”

 

Tát Nhân Đồ Nhã ở ghế khẽ: “Còn tại nữa? Sợ quá kích động chứ .” Bà thể cảm nhận tâm trạng của Tần Đại Phong, cũng từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng cho ông.

 

Tô Uất Bạch vội vàng : “Chủ yếu là chuyện cháu tìm giấu cháu.” “Cháu sợ cháu quá vui mừng…” Tô Uất Bạch chút áy náy : “Cậu út cũng , con sợ nhất là sự thăng trầm quá lớn…”

 

Tần Đại Phong lắc đầu, cũng bình tĩnh một chút, những ngày ông tìm hiểu tình hình của Tần Tố Lan những năm qua, sức khỏe của bà mới hồi phục. Trong lòng cũng đồng tình với suy nghĩ của Tô Uất Bạch. “Không , hai mươi mấy năm còn đợi , vội lúc .”

 

Nụ hiện lên mặt Tô Uất Bạch, lúc mới khởi động xe. “Đến , út, mợ nhỏ, phiền hai chờ trong xe một lát, hôm nay là ngày nghỉ, chắc cháu và đều ở nhà.”

 

“Con mau .” Tần Đại Phong lắc đầu giục.

 

Tô Uất Bạch gật đầu, bước xuống xe.

 

Cánh cổng sân hé mở, loáng thoáng còn thấy tiếng Giang Thanh Uyển đang mắng Bình An và Đại Thuận. Không hai con linh miêu con đó phá hoại thứ gì nữa.

 

Tô Uất Bạch đẩy cửa .

 

Giang Thanh Uyển đang chống nạnh, tay cầm một thanh gỗ. Dưới chân, hai con linh miêu con rạp đất, phía còn nửa con chuột. “Hai cái thứ nhỏ con nhà mày, ngày nào cũng ăn bao nhiêu thịt.” “Hai ngày mới bắt một con chuột, tao nuôi một con ch.ó còn hữu dụng hơn hai đứa mày nữa…” Giang Thanh Uyển giận mà .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-335-cuoi-khoc.html.]

Mấy ngày nay Tần Tố Lan phát hiện khoai lang trong hầm dấu hiệu chuột gặm, Giang Thanh Uyển chuyện, tự nguyện triệu hồi hai con linh miêu con lớn bằng mèo nhà. Ai ngờ hai con vật nhỏ vô dụng đến thế.

Mèo Dịch Truyện

 

Đang định tiếp tục giáo huấn, đột nhiên thấy tiếng bước chân, Giang Thanh Uyển ngẩng đầu lên. “Chồng?” Thanh gỗ trong tay rơi “lộp bộp” xuống đất.

 

Giang Thanh Uyển mừng rỡ nhanh đến.

 

Tô Uất Bạch hành động còn nhanh hơn cô, một tay ôm chặt Giang Thanh Uyển. Giang Thanh Uyển còn quan tâm gì đến việc hổ , tựa đầu n.g.ự.c Tô Uất Bạch: “Sao về hôm nay , ngày mai ?”

 

“Trên đường chậm trễ gì.” Tô Uất Bạch ôm Giang Thanh Uyển, khoang mũi ngập tràn mùi hương thanh khiết và mùi xà bông đặc trưng của cô, chỉ cảm thấy lòng an yên vô cùng.

 

Giang Thanh Uyển nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Vậy chẳng lẽ là?”

 

Tô Uất Bạch khẽ gật đầu: “Cậu út và mợ nhỏ đang ở bên ngoài, sợ quá kích động…”

 

Hai đang chuyện, thì thấy rèm cửa chính vén lên: “Ai đến ?”

 

Chính là Tần Tố Lan thấy động tĩnh. Thấy hai ôm , Tần Tố Lan mắt lóe lên sự kinh ngạc: “Thằng Bạch…”

 

Tô Uất Bạch buông Giang Thanh Uyển , : “Mẹ, con về .”

 

Tần Tố Lan nhanh chóng bước đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Uất Bạch: “Về là , về là .” “Gầy …” Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Tô Uất Bạch, Tần Tố Lan chút xót xa.

 

Tô Uất Bạch ngọt: “Chủ yếu là cơm bên ngoài ngon, ngon bằng cơm nấu.”

 

Tần Tố Lan vội vàng gật đầu: “Con bây giờ đói ? Mẹ hấp bánh bao cho con ngay đây.”

 

“Mẹ, khoan .” Tô Uất Bạch vội vàng ngăn Tần Tố Lan . “Con chuyện với .”

 

Tần Tố Lan chút nghi hoặc: “Chuyện gì? Con .”

 

Tô Uất Bạch hắng giọng: “Con với , nhưng đừng quá kích động.”

 

Tần Tố Lan lườm Tô Uất Bạch một cái: “Lắm lời quá, chuyện gì thì , chỉ cần con với Thanh Uyển, đảm bảo kích động.”

 

Tô Uất Bạch dở dở : “Sao con thể chứ…” Giang Thanh Uyển cũng che miệng khẽ.

 

Tô Uất Bạch nhẹ giọng : “Là chuyện thế , là con một út ?”

 

Tần Tố Lan sững sờ một lát, gật đầu.

 

Tô Uất Bạch: “Nếu con con tìm thấy út, tin ?”

 

Tần Tố Lan nhất thời phản ứng kịp, khi tỉnh táo , mắt bà từ từ mở to: “Con gì cơ?”

 

Tô Uất Bạch cảm thấy bàn tay Tần Tố Lan đang nắm c.h.ặ.t t.a.y bỗng siết mạnh hơn. Anh mím môi : “Mẹ, đừng kích động vội, con .”

 

Tần Tố Lan gật đầu như giã tỏi: “Con , con , kích động.” Giọng chút run rẩy.

 

Tô Uất Bạch chậm : “Thật con sự tiếc nuối trong lòng , đây nhà khả năng, nên mới đành bỏ qua, thời gian , con vẫn luôn tìm kiếm tin tức về ông ngoại và các .” “Lần con tỉnh Mông, thật chỉ để giải quyết vấn đề công việc của út, mà là con ngóng tin út thể ở bên đó.” “Trước đây vẫn dám với , là vì sợ tin tức chính xác đến lúc đó thất vọng, thêm nữa đường xá xa xôi, chịu khổ theo.”

 

Tần Tố Lan mắt đỏ hoe, kích động : “Con, con là?” Bà ngốc, Tô Uất Bạch đây, mà bây giờ với bà, chỉ một khả năng.

 

Tô Uất Bạch chắc chắn gật đầu: “ , con tìm thấy út , còn mợ nhỏ và em họ nữa.” “Hiện giờ đang ở ngoài cửa.”

 

Tần Tố Lan nhấc chân chạy ngoài.

 

Tô Uất Bạch và Giang Thanh Uyển vội vàng theo .

 

Ngoài cửa.

 

Tần Tố Lan mắt đỏ hoe chạy , nhưng thấy bóng nào.

 

“Chị…”

 

lúc , một giọng khàn khàn vang lên bên tai.

 

Tần Tố Lan đột nhiên đầu .

 

Tần Đại Phong bước xuống xe: “Chị…”

 

Tần Tố Lan bước với những bước chân run rẩy, c.ắ.n chặt môi, hốc mắt đong đầy nước. Bàn tay run rẩy sờ lên má Tần Đại Phong.

 

“Đại, Đại Phong…” “Thật sự, thật sự là em…”

 

Những giọt lệ lớn như hạt đậu lăn dài.

 

“Chị, cuối cùng em cũng tìm thấy chị .” Tần Đại Phong nghẹn ngào.

 

“Mau, mau nhà…” Nước mắt Tần Tố Lan tuôn rơi như mưa, nhưng bà cũng rõ ràng chút luống cuống, hoặc đúng hơn, bà đang gì. Buông tay đang chạm má Tần Đại Phong, bước hai bước về phía cửa nhà.

 

Rồi đột nhiên dừng . “Đại, Đại Phong…” Bà ôm chặt Tần Đại Phong, bật nức nở…

 

Ở cửa, Tô Uất Bạch và Giang Thanh Uyển cũng mắt đỏ hoe, Giang Thanh Uyển tựa đầu vai Tô Uất Bạch, thút thít . Tát Nhân Đồ Nhã bước xuống xe, lau nước mắt, mặt nở một nụ .

 

 

Loading...