"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 312: Anh đi xin đi, tôi sẽ ký!

Cập nhật lúc: 2025-09-30 12:32:00
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trút cơn giận dữ. Lưu Đại Hổ sai đưa mấy tên trộm vặt đ.á.n.h bê bết m.á.u đến chỗ Chu Lôi.

 

“Dọn dẹp đồ đạc, đến sân phía đông, nơi thể ở nữa.”

 

Nếu chuyện thật sự là một âm mưu, cố tình tiết lộ tin tức cho công an, e rằng là do đối thủ giở trò, thì bên cũng còn an nữa. Chuyển sớm là nhất.

 

Mấy tên đàn em thấy đại ca nhà hôm nay tính tình đặc biệt nóng nảy, nào dám hỏi tại . Vội vàng dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trong sân. Sau khi xác nhận để dấu vết gì, Lưu Đại Hổ theo mấy tên đàn em mà về phía hợp tác xã mua bán cách đó xa.

 

Nửa tiếng .

 

Một căn nhà dân xa nhà máy thép. Quách Thủ Nghiệp đạp xe đến dừng , đẩy cửa bước .

 

Lưu Đại Hổ đặt cốc nước xuống dậy: “Anh...”

 

Quách Thủ Nghiệp gật đầu: “Gấp gáp tìm gì?”

 

Lưu Đại Hổ khổ một tiếng, kể bộ sự việc. Nụ mặt Quách Thủ Nghiệp dần tắt , chút hận chịu tiến bộ: “ sớm với , cẩn thận một chút, cẩn thận một chút...”

 

Lưu Đại Hổ vẻ mặt khổ sở: “Chuyện là do , , giờ ?”

 

Quách Thủ Nghiệp kiêng nể gì mắng: “Làm ? Chịu thôi! là đồ vô tích sự!”

 

Anh và cha thực vẫn luôn cảm thấy với một em trai, mới sinh gửi nuôi ở nhà họ hàng. Vì khi năng lực, vẫn luôn cố ý giúp đỡ Lưu Đại Hổ. Trước đây trưởng phòng thu mua của nhà máy thép, kết giao với ít thuộc đủ hạng, Lưu Đại Hổ thành tựu như ngày hôm nay ở huyện thành, thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của .

 

cái nghề , rốt cuộc cũng là kế lâu dài. Ai ngày nào đó sẽ thanh toán. Vì vẫn luôn tìm cho Lưu Đại Hổ một con đường thoát, hoặc một đường lui.

 

Sau khi quen Tô Uất Bạch, thấy năng lực mà nắm giữ. Quách Thủ Nghiệp liền , nếu hai em họ thật sự vươn lên, thì xem ôm đùi Tô Uất Bạch .

 

Không còn cách nào khác, so với những khác bên cạnh Tô Uất Bạch. Quách Thủ Nghiệp vẫn chịu thiệt thòi vì bối cảnh. Vì tăng cường tình hữu nghị với Tô Uất Bạch, chỉ thể tìm cách khác. Ai ngờ xin hai cơ hội cho Lưu Đại Hổ, mà một cũng nắm bắt .

 

Anh thật sự mắng một câu, đồ vô tích sự.

 

thấy Lưu Đại Hổ vẻ mặt khổ sở, trong lòng cũng khỏi thở dài. Nếu khi đó điều kiện gia đình hơn một chút, cũng sẽ đến nỗi cho Lưu Đại Hổ . Thấy sách cũng mấy ngày...

 

Đáng tiếc, khi trưởng phòng thu mua, Lưu Đại Hổ vì nhiều đ.á.n.h lập hồ sơ ở đồn công an địa phương, ít vết nhơ.

 

Thở dài một tiếng, dậy : “Thôi , cũng lười mắng .”

 

Lưu Đại Hổ giật , vội vàng : “Anh, quan tâm nữa ...”

 

Quách Thủ Nghiệp trừng mắt : “Vậy thì ? Người khác gọi một tiếng 'Hổ ca', thật sự coi là nhân vật lớn ? Chuyện cỏn con thế cũng , bảo thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-312-anh-di-xin-di-toi-se-ky.html.]

 

Lưu Đại Hổ há miệng, cũng chút chán nản, nhà chuyện nhà. Rủi ro của cái nghề , quá cao. Hắn cũng chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng. Sau lưng chịu bao nhiêu thiệt thòi. Nếu sự giúp đỡ của Quách Thủ Nghiệp, giờ cỏ mộ cao mấy trượng .

 

Hắn kém Quách Thủ Nghiệp 3 tuổi, giờ cũng còn trẻ nữa. Giờ cũng con cái đề huề, nhưng cái nghề của , thứ thiếu nhất chính là kẻ thù. Hắn giờ lún quá sâu, đắc tội quá nhiều , còn đường lui. Chỉ thể một con đường đến cùng. Bây giờ cách nhất, chính là tìm một nhân vật lớn chỗ dựa. những nhân vật lớn đó, thể để mắt đến cái tên côn đồ vặt ?

 

Quách Thủ Nghiệp chút đành lòng, thở dài : “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá. Bây giờ cũng đừng nghĩ gì khác, hãy kinh doanh cái chợ đó. Cố gắng thể hiện . Bên Tiểu Bạch sẽ chuyện, nếu còn cơ hội, sẽ cố gắng tranh thủ cho .”

 

Một bên khác, cửa hàng tín thác.

 

“Giám đốc Tô.”

 

Mèo Dịch Truyện

Ngụy Ngũ Đức đang hóa đơn cho một khách hàng, thấy Tô Uất Bạch bước , vội vàng dậy. Tô Uất Bạch khoát tay, hiệu cho ông cứ việc . Ánh mắt ngắm đồ vật trong cửa hàng. Mấy ngày khai trương, hàng hóa trong cửa hàng phong phú hơn một chút. Không gian cũng đưa một phản hồi, nhưng đều là những món đồ giá trị cực thấp.

 

Thấy trong cửa hàng vẫn còn mấy khách, Tô Uất Bạch dậy lên văn phòng của ở tầng . Văn phòng dọn dẹp sạch sẽ tì vết, bày trí đơn giản. Một bàn việc, một tủ, đến một bộ sofa và bàn . Đều là đồ mới. Bộ sofa và bàn , là do bên nhà máy thép tặng. Bên đó vốn dĩ giữ văn phòng cho , những thứ đều chuẩn sẵn từ . khi đó Tô Uất Bạch khéo léo từ chối. Bây giờ vòng vòng , trở về tay .

 

Trong phích nước nước nóng, Tô Uất Bạch từ trong tủ lấy tiếp khách hôm qua, pha hai ly . Loại là mẻ đầu tiên gian bồi dưỡng . Hương nồng đậm, vị cực kỳ ngon. Đặc biệt là hồng , quả là tuyệt đỉnh. Hôm qua Triệu Chính An và Trịnh Hoài Viễn mấy họ mặt dày chia mấy hộp trong tủ. Đương nhiên, những loại vốn dĩ là quà đáp lễ dành cho những vị khách như Trịnh Hoài Viễn. Nếu thì cũng sẽ cố ý đặt nhiều như tủ từ . Cũng là cố ý.

 

nhiều, một hộp cũng chỉ hai lạng. cũng đủ . Ở trong nước. Trà và t.h.u.ố.c lá rượu đặc cung tính chất tương tự. Đều là những thứ trực tiếp thể hiện bối cảnh của một . Tặng quá nhiều, ngược .

 

Chờ một lát, tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Vào .”

 

Ngụy Ngũ Đức đẩy cửa bước : “Giám đốc Tô.”

 

“Lão Ngụy đây .” Tô Uất Bạch .

 

Ngụy Ngũ Đức ngửi thấy hương thoang thoảng trong văn phòng, mắt sáng lên, vội vàng tới xuống. Người ông sở thích lớn nào, chỉ hai thứ duy nhất là đồ cổ và . Ngày khai trương, uống thử do Tô Uất Bạch mang đến, quả thực ngon đến kinh . Trong lòng cũng càng thêm chắc chắn cấp của gia thế hiển hách. Ông dám khẳng định, loại cho dù Đại Hồng Bào cây , cũng kém cạnh là bao. Mặc dù ông từng uống Đại Hồng Bào cây , nhưng cũng nếm qua vô loại . Hoàn là kinh nghiệm mà .

 

Ngụy Ngũ Đức khoan khoái nhấp một ngụm , mặt thoáng hiện vẻ hưởng thụ. Chính là hương vị , uống xong cảm thấy uống các loại hồng khác đều nhạt nhẽo. Khiến ông thèm thuồng mấy ngày . Điều đáng tiếc duy nhất là bộ cụ quá đơn giản, hơn nữa cách pha của Tô Uất Bạch quá tệ, hỏng loại thượng hạng . Chẳng qua những điều ông cũng chỉ dám lẩm bẩm trong lòng.

 

“Giám đốc, về tình hình của Trương Tiểu Lộ (Nhị Lư), mặc dù khi thương xin phép về sớm, nhưng dù cũng là công nhân của đơn vị chúng , theo quy định thì thể phát tiền thăm hỏi, 30 đồng.”

 

trong thời gian nghỉ ốm, tiền lương của chỉ thể phát theo một phần sáu lương cơ bản.”

 

Tô Uất Bạch đặt chén xuống, nhẹ giọng : “Trương Tiểu Lộ khi đó là lệnh , đưa đôi bình mai đó cho một khách hàng.”

 

Ngụy Ngũ Đức hề biến sắc : “Vậy thì đó là trong giờ việc. Vậy theo quy định, tiền thăm hỏi t.a.i n.ạ.n lao động thể tăng lên 50 đến 100 đồng, đồng thời chi trả chi phí y tế. Trong thời gian nghỉ ốm, tiền lương cũng thể tăng lên một phần ba lương cơ bản.”

 

Tô Uất Bạch trầm giọng : “Phát theo mức cao nhất, ông đơn ký! Còn tiền lương của , cũng phát bộ, phần dư sẽ trừ tiền lương của , cho đến khi việc.”

 

 

Loading...