"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 277: Giang Đông Sơn bị một phần đánh bom

Cập nhật lúc: 2025-09-30 09:54:12
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Có điều, đấu trí với những lão hồ ly thật sự áp lực. Mỗi câu , mỗi biểu cảm đều hài hòa, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ phát hiện điều bất thường. Đương nhiên, tình cảm là thật, nhưng cũng một chút tư tâm riêng. Chuyện chỉ một , sẽ nữa. Tô Dục Bạch lau giọt mồ hôi hề tồn tại trán, đạp xe đạp về nhà. Vợ chắc chắn vẫn đang đợi về ăn cơm.

 

"Lần ngoài, em cần đợi ăn cơm , lỡ về muộn thì em định nhịn đói ?" Trên chiếc bàn kê giường sưởi, Tô Dục Bạch mở lời .

 

"Em , mau nếm thử món , em học đó." Giang Thanh Uyển gật đầu qua loa, gắp một miếng sườn kho tàu đưa miệng , chặn họng khỏi thêm.

 

Tô Dục Bạch chút dở dở . Trước đây là dùng đồ ăn để bịt miệng Giang Thanh Uyển, giờ thì , cái gậy ông đập lưng ông cuối cùng rơi chính .

 

Tô Dục Bạch khen: "Ngon quá, cơm vợ nấu đúng là ngon nhất."

 

Giang Thanh Uyển vui vẻ gắp thêm mấy miếng sườn nhiều thịt cho Tô Dục Bạch: "Vậy ăn nhiều ."

 

"Cả cái chân giò lớn nữa..."

 

Tô Dục Bạch thấy Giang Thanh Uyển chỉ lo gắp thức ăn cho : "Vợ, em cũng ăn chứ."

 

Giang Thanh Uyển lắc đầu: "Em đói lắm, ăn ít thôi là ." Dường như sợ Tô Dục Bạch hiểu lầm, cô bổ sung: "Thật đó, ngày nào em cũng ăn ba bữa cơm đầy đủ, chỉ là việc nặng nhọc nên nhanh đói."

 

Tô Dục Bạch gật đầu: "Hay là em ăn thịt ngán ? Hôm khác sẽ kiếm thêm rau về."

 

Giang Thanh Uyển liếc một cái: "Anh thấy ai ăn thịt mà ngán bao giờ ?"

 

Tô Dục Bạch: "..." Anh thật sự thấy , đợi khi cải cách, trong nước sẽ còn thiếu lương thực và thịt nữa...

 

Ăn uống no say, Tô Dục Bạch và Giang Thanh Uyển tựa đầu giường sưởi, kể cho chuyện ngoài. Đương nhiên, chuyện về bọn giặc Nhật và lũ hán gian thì bỏ qua.

 

Nghe Tô Dục Bạch vợ bên cạnh, ngoài một ngày cũng thể chịu đựng nổi, Giang Thanh Uyển khỏi nũng nịu: "Cái miệng bây giờ mà cứ như bôi mật ?"

 

Tô Dục Bạch khẽ nhướn mày: "Thật ? Em nếm thử ?" Nói cúi đầu ghé sát .

 

Một lúc , Giang Thanh Uyển mặt đỏ, đẩy Tô Dục Bạch : "Ôi dào, ban ngày ban mặt."

 

Tô Dục Bạch: "Ngọt ?"

 

Giang Thanh Uyển liếc một cái, nắm lấy tay đang định cởi cúc áo , trách yêu: "Bây giờ ."

 

Tô Dục Bạch chút khó hiểu: "Vì ?"

 

Giang Thanh Uyển mím môi, nhỏ: "Lát nữa Lai Đệ thể sẽ đến, hôm qua cô hôm nay sẽ tranh thủ qua đưa em ít đồ."

 

Tô Dục Bạch cũng thất vọng, loại chỉ nghĩ chuyện đó.

 

"Em nhắc đến Lai Đệ, suýt thì quên mất."

 

"Ngày mai Xuyên Tử bọn họ chắc sẽ đến."

 

Giang Thanh Uyển tựa lòng Tô Dục Bạch, ngẩng đầu hỏi với vẻ khó hiểu: "Anh đến gì? Làng thiếu lương thực ?"

 

Tô Dục Bạch lắc đầu, kể chuyện Lý Phú Quý nhờ giúp đỡ.

 

" định cho mượn 300 tệ, vợ em thấy ?"

 

Giang Thanh Uyển khẽ gật đầu: "Anh quyết định là , dù đến nơi còn thuê nhà cửa nữa."

 

Tô Dục Bạch khẽ một tiếng, nắm lấy bàn tay mềm mại của Giang Thanh Uyển mân mê: "Hay là bảo vợ điều và hiểu ý chứ."

 

Giang Thanh Uyển tủm tỉm : "Anh là trụ cột gia đình, em thì ai đây?"

 

" Xuyên Tử đột nhiên lên thành phố ? Làng đây còn , đợi đội trưởng nghỉ hưu thì để Xuyên Tử lên mà."

 

Tô Dục Bạch mí mắt giật giật: "Ai cũng lên thành phố hơn thôi."

 

Giang Thanh Uyển cũng nghĩ nhiều, bắt đầu kể chuyện nhà trong lúc vắng mặt. Tuy đều là những chuyện vặt vãnh, nhưng Tô Dục Bạch vẫn lắng chăm chú.

 

Trong khi đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-277-giang-dong-son-bi-mot-phan-danh-bom.html.]

Vệ Hướng Đông trở về tỉnh thành khi là 3 giờ rưỡi chiều. Ông lập tức cho mời vài bạn cũ đến nhà.

 

Mãi đến 5 giờ chiều, họ mới lượt rời . Không ai họ chuyện gì, chỉ khi về, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm nghị.

 

Vương Quốc Duy bưng một tách bước thư phòng, Vệ Hướng Đông đang nhắm mắt dưỡng thần, đặt tập tài liệu xuống: "Lão Vệ, đây là tài liệu ngài cần."

 

Vệ Hướng Đông mở mắt, nhận lấy cặp kính lão mà Vương Quốc Duy đưa tới.

 

Càng , lông mày của Vệ Hướng Đông càng nhíu chặt, ông quẳng tập tài liệu lên bàn: "Thật là hồ đồ!"

 

Vương Quốc Duy nhẹ giọng : "Tô Dục Bạch chắc hẳn nhận mục đích của Tôn Gia Đống, nên mới chủ động liên hệ với đơn vị phòng thủ."

 

"Thông qua mối quan hệ của quân đội, chuyển công tác sang bộ phận vũ trang."

 

Vệ Hướng Đông hừ lạnh một tiếng: "Chàng rể của lão Lâm quả thật hề đơn giản chút nào? Trò khôn vặt cũng dám giở lên đầu ."

 

Vương Quốc Duy gì, ông quá hiểu Vệ Hướng Đông, thể khiến vốn ôn hòa nho nhã như ông câu . Chức phó huyện trưởng của Tôn Gia Đống coi như đến đây là hết .

 

Đôi vợ chồng trẻ khi tiễn Tô Lai , đương nhiên tránh khỏi ân ái một phen. Mãi đến khi Tô Kiến Quốc và những khác sắp tan , họ mới ngoài chuẩn bữa tối.

 

Tô Dục Bạch đang huấn luyện hai con linh miêu trong sân.

 

Ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi.

 

Tô Dục Bạch nhướn mày, dậy đón: "Anh Du, đến đây?"

 

Đỗ Phong đẩy chiếc xe đạp, liếc phía Tô Dục Bạch: "Chú em, tiện chuyện vài câu ?"

 

Tô Dục Bạch Đỗ Phong thần thần bí bí, chút khó hiểu gật đầu.

 

"Có chuyện gì Du?"

 

Đỗ Phong đẩy xe đạp sang một bên, trầm giọng : "Là về Giang Đông Sơn."

 

Mèo Dịch Truyện

Tô Dục Bạch khẽ nhíu mày: "Họ ?"

 

Đỗ Phong chút ngượng ngùng: "Cái đó, , nhập viện ."

 

"À thì, đại xuất huyết..."

 

Tô Dục Bạch khóe môi giật giật: "Không là như nghĩ đó chứ?"

 

Đỗ Phong gãi đầu: "Chắc là như chú em nghĩ đấy."

 

Tô Dục Bạch chút cạn lời: "Hắn lớn tuổi như mà vẫn còn thèm khát ?" Mặc dù cũng trong tù loạn. Giang Đông Sơn tuy trông cũng trắng trẻo, nhưng dù cũng lớn tuổi, hơn nữa cánh tay còn gãy.

 

Đỗ Phong vội vàng xua tay: "Chú em, như ."

 

"Là lúc vệ sinh, cẩn thận rơi xuống hố xí, một hòn đá cạnh sắc đ.â.m trúng."

 

"Bác sĩ khá nghiêm trọng."

 

Tô Dục Bạch: "Thế ?"

 

"Vậy Du tìm ý gì?"

 

Đỗ Phong mí mắt giật giật, cái vẻ mặt tiếc nuối của ? Đỗ Phong lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

 

"Tình trạng của như , chắc sẽ đưa về. đến hỏi ý chú em."

 

Tô Dục Bạch khẽ gật đầu, vốn dĩ vợ chồng Giang Đông Sơn phán án quá nặng, chỉ ba tháng. nếu thật sự để họ trở về, e là nhà cửa yên tĩnh nữa: " , cảm ơn Du, còn phiền chạy một chuyến."

 

Đỗ Phong xua tay: "Chuyện nhỏ thôi mà, đây."

 

Tô Dục Bạch gật đầu, tiễn Đỗ Phong , trong mắt Tô Dục Bạch lóe lên một tia lạnh lẽo. Muốn trở về tiếp tục gây rắc rối cho họ ư? Đừng hòng!

 

 

Loading...