"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 246: Cho cả nhà các người hối hận vì đã đến thế giới này
Cập nhật lúc: 2025-09-29 13:00:53
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bệnh viện thứ hai của huyện. Khác với bệnh viện thứ nhất, vị trí của bệnh viện thứ hai tương đối hẻo lánh hơn, trong khu trung tâm. Bệnh nhân cũng ít hơn. Tô Dục Bạch khẽ nheo mắt, cất bước .
Anh hỏi đường một thẳng đến khoa xương khớp ở tầng hai. Tô Dục Bạch chặn một y tá đang đẩy xe đẩy : "Chào đồng chí, thể hỏi đồng chí chút chuyện ?"
Mèo Dịch Truyện
"Chuyện gì?" Y tá ngẩng đầu lên, thấy đến đeo khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt, sắc mặt hề đổi. Tô Dục Bạch liếc xung quanh, thò tay móc một nắm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ nhét tay cô.
Y tá ngớ : "Anh gì thế?"
Tô Dục Bạch vội vàng : "Đồng chí đừng hiểu lầm, là phóng viên của Báo huyện. Vừa nãy đang lấy t.h.u.ố.c ở lầu thì một tên tội phạm thương trốn thoát."
" thể phỏng vấn đồng chí một chút để tìm hiểu tình hình cụ thể ?"
Y tá chút ngạc nhiên: "Phóng viên?"
Tô Dục Bạch vẻ ngượng ngùng: " đến lấy t.h.u.ố.c cho nhà nên mang theo thẻ công tác."
"Đồng chí thể giúp đỡ một chút ?"
Y tá nắm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trong tay, do dự một lát: "Anh hỏi gì? còn việc."
"Đồng chí cứ yên tâm, chỉ hỏi vài câu thôi, sẽ mất nhiều thời gian của đồng chí ." Tô Dục Bạch , vẻ chuyên nghiệp lấy một cuốn sổ từ chiếc túi đeo chéo của .
"Vậy hỏi ..."
Năm phút , Tô Dục Bạch theo bóng y tá rời , ánh mắt ơn còn nữa, đó là một vẻ sâu thẳm khi cái tên cuốn sổ.
Tìm một góc vắng , Tô Dục Bạch gian một bộ quần áo khác.
Anh thẳng đến một phòng khám ở góc tầng hai. Cửa phòng khám đang mở, Tô Dục Bạch qua khe cửa. Bên trong, một đàn ông trung niên đang khám bệnh cho một bệnh nhân.
Tô Dục Bạch thu ánh mắt, đến chiếc ghế dài bên cạnh xuống.
Đợi như , nửa tiếng đồng hồ.
Một đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước từ bên trong, xuống lầu. Tô Dục Bạch lặng lẽ theo . Thấy đối phương về phía nhà vệ sinh, ánh mắt Tô Dục Bạch lóe lên một tia sáng. theo.
Tuy bệnh viện thứ hai ít bệnh nhân hơn, nhưng đó cũng chỉ là tương đối. Mặc dù nhà vệ sinh là nơi đông qua , nhưng cũng luôn . Tô Dục Bạch dựa một cây lớn bên ngoài nhà vệ sinh, kiên nhẫn chờ đợi.
Khoảng mười lăm phút , đối phương mới bước .
"Trương Vân Thiện!"
"Ê..." Bác sĩ trung niên vô thức đáp lời, đồng thời đầu . Giây tiếp theo, một con d.a.o găm đặt lên cổ ông . Trương Vân Thiện sợ đến hồn bay phách lạc: "Anh, gì?"
Ánh mắt Tô Dục Bạch lóe lên một tia lạnh lẽo: "Không c.h.ế.t thì câm miệng!"
Trương Vân Thiện gật đầu lia lịa như giã tỏi, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Tô Dục Bạch dẫn Trương Vân Thiện đến một khu rừng cây nhỏ bên cạnh.
Trương Vân Thiện run rẩy hỏi: "Đại ca, gì? tiền..."
Giọng điệu Tô Dục Bạch lạnh như băng: "Trương Đại Phách Tử quan hệ gì với ông?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-246-cho-ca-nha-cac-nguoi-hoi-han-vi-da-den-the-gioi-nay.html.]
Trương Vân Thiện vội vàng lắc đầu: "Đại ca, Trương Đại Phách Tử nào cả, nhận lầm ."
Tô Dục Bạch nhạy bén nhận rằng khi ông cái tên Trương Đại Phách Tử, cơ thể Trương Vân Thiện đột nhiên cứng đờ.
Ánh mắt lóe lên một tia hàn quang, bàn tay còn cầm một miếng vải rách, bịt miệng Trương Vân Thiện. Dao găm chút do dự hạ xuống, cắm chân Trương Vân Thiện. Trương Vân Thiện mắt trợn trừng, tròng trắng mắt nổi đầy tia máu, miệng phát tiếng ư ử.
"Trương Vân Thiện, đến tìm ông, tự nhiên nắm rõ lai lịch của ông!" Tô Dục Bạch lạnh giọng . "Đừng bao giờ thử thách sự kiên nhẫn của , nếu , cũng nhát d.a.o tiếp theo sẽ đ.â.m chỗ nào !"
Trán Trương Vân Thiện đầm đìa mồ hôi lạnh, ông điên cuồng gật đầu. Tô Dục Bạch lúc mới buông tay, môi Trương Vân Thiện tái nhợt, cố gắng chịu đựng cơn đau thấu xương ở chân: "Đại ca, Trương Đại Phách Tử là họ của , nhưng chúng cắt đứt liên lạc hơn mười năm , chuyện của ông , thật sự gì cả."
Tô Dục Bạch giọng trầm u: "Nói như , Giang Tiểu Long cũng là do ông thả ?"
Tên thật của Trương Đại Phách Tử . Chính là cha ruột của Giang Tiểu Long, khi thành lập nước phạm tội và xử bắn. Những điều đều do Giang Thanh Uyển kể cho . Tô Dục Bạch Giang Tiểu Long vượt ngục, điều đầu tiên nghi ngờ là bệnh viện. Nếu Giang Tiểu Long là một lành lặn, thể trốn thoát sự giám sát của công an, điều đó chứng tỏ chút bản lĩnh. một què thì thể trốn thoát một cách lặng lẽ?
Tuy Đỗ Phong và đồng bọn cũng điều tra những liên hệ với Giang Tiểu Long trong bệnh viện, nhưng họ cũng thể bắt tất cả các bác sĩ và y tá để thẩm vấn từng ? Dù thì cũng bằng chứng. Hơn nữa, với mối quan hệ của Đỗ Phong và Trịnh Hoài Viễn ở huyện, ngần thời gian, đủ để họ lật tung những nơi Giang Tiểu Long thể ẩn náu.
Chỉ một khả năng, bệnh viện nội ứng của Giang Tiểu Long. Vì mới đến. Đỗ Phong và đồng bọn vì phận mà điều kiêng dè, còn thì . Sở dĩ tìm thấy Trương Vân Thiện , ngoài họ , ông cũng là một trong những nhân viên tiếp xúc với Giang Tiểu Long khi trốn thoát. Cũng là bác sĩ chủ trị. Chỉ là ban đầu chỉ thử xem , nếu đối phương hiềm nghi, nhiều nhất cũng chỉ đ.á.n.h ngất . Ai ngờ ông thật sự quan hệ với cha ruột của Giang Tiểu Long.
Trương Vân Thiện cứng đờ , mặt còn chút máu: "Anh, rốt cuộc là ai?"
"Ông nhiều quá !" Tô Dục Bạch hừ lạnh một tiếng, dùng miếng vải rách bịt miệng Trương Vân Thiện. Tay giơ lên d.a.o xuống, cắm chân còn của Trương Vân Thiện. Trương Vân Thiện cố gắng giãy giụa, cơ thể run lên bần bật vì đau đớn dữ dội, nhưng bàn tay lớn của Tô Dục Bạch như chiếc kìm sắt, dù ông dùng sức thế nào cũng lay chuyển .
Giọng Tô Dục Bạch thờ ơ: "Bây giờ ông chỉ còn một cơ hội cuối cùng, Giang Tiểu Long đang ở !"
Trương Vân Thiện gần như phát điên, điên cuồng gật đầu, miệng ngừng phát tiếng ư ử. Tô Dục Bạch lúc mới từ từ buông tay. Trương Vân Thiện nước mắt nước mũi giàn giụa: "Hắn, bây giờ, đang ở nhà tang lễ..."
", đó , giấu ở nhà xác."
" thật đấy, tha cho ..."
Ánh mắt Tô Dục Bạch lóe lên một tia lạnh lẽo, giọng trầm u: " mà, c.h.é.m cỏ, diệt tận gốc chứ."
"Yên tâm bác sĩ Trương, choáng váng là bình thường, d.a.o của nhanh."
Trương Vân Thiện con d.a.o găm dính m.á.u nhấc lên, âm thanh bên tai như lời thì thầm của ác quỷ. Mắt trợn trừng, co giật mấy cái, mềm nhũn . Tô Dục Bạch sững sờ một chút, đỡ Trương Vân Thiện, đưa tay xuống mũi ông thăm dò. Khóe miệng khỏi giật giật mấy cái: "Cái là, dọa c.h.ế.t ?"
" đáng sợ đến mức đó ?"
Tên gan nhỏ như , mà dám giúp Giang Tiểu Long vượt ngục chứ? Tô Dục Bạch nhíu mày, buông Trương Vân Thiện , tùy tay xóa dấu vết của mặt đất, sải bước rời .
"Khụ khụ—"
Ngay khi Tô Dục Bạch rời ba phút. Trương Vân Thiện đang đất đột nhiên ho khan vài tiếng, mạnh mẽ bật dậy.
"A—" Động tác kịch liệt, kéo theo vết thương ở chân, khiến ông nhịn mà kêu lên. Mồ hôi lạnh đầu túa . Trương Vân Thiện ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ oán độc: "Chết tiệt cái thằng khốn nhà mày!"
"Đừng để tao mày là ai, nếu lão tử nhất định sẽ băm vằm mày thành ngàn mảnh, khiến mày sống bằng chết!"
"Cả gia đình mày nữa, tao sẽ bỏ qua một ai, tao sẽ khiến cả nhà mày hối hận vì đến thế giới ."
Giọng thê lương, tràn đầy bạo ngược.
lúc , một giọng nhanh chậm vang lên bên tai ông : "Ông ai cả nhà đều hối hận?"