"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 239: Nhà máy Thép đổi thay!

Cập nhật lúc: 2025-09-29 13:00:46
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một đêm chuyện. Sáng sớm hôm , Tô Dục Bạch thức dậy nấu cơm. Còn Giang Thanh Uyển thì tối qua ôn bài khuya, đang ngủ say như c.h.ế.t mà.

 

Làm xong bữa sáng, Tô Dục Bạch cũng vội đ.á.n.h thức Giang Thanh Uyển dậy.

 

Cho con nai sừng tấm ngoan ngoãn ăn no, xách hai con linh miêu con , bắt đầu một bài huấn luyện cơ bản. Về chuyện con hổ, Tô Dục Bạch cũng ngoài hỏi thăm, tối qua thấy tiếng s.ú.n.g chứng minh nhiều điều .

Mèo Dịch Truyện

 

Đợi đến khi hai con linh miêu con mệt đến mức bẹp dí đất, là tám giờ sáng , Tô Dục Bạch mới chuẩn gọi Giang Thanh Uyển dậy rửa mặt.

 

Cũng đúng lúc , bên ngoài vang lên tiếng gọi.

 

"Có ai ở nhà ? Tiểu Bạch––"

 

Tô Dục Bạch nhướng mày, là giọng của Trịnh Hoài Viễn.

 

Đi tới mở cửa, Trịnh Hoài Viễn đang đẩy xe đạp, trông vẻ phong trần nhưng tinh thần , mặt mũi hồng hào rạng rỡ.

 

"Anh Trịnh, đến đây? lúc ăn cơm, mau ." Tô Dục Bạch vài phỏng đoán trong lòng, vội vàng né .

 

"Lúc đến ăn , đừng bận tâm , lát nữa ngay," Trịnh Hoài Viễn , lấy cái túi vải bạt buộc ở yên xe xuống: " còn mang cho chút đồ nữa."

 

Tô Dục Bạch lắc đầu : "Anh đến thì cứ đến, bày vẽ gì chứ?"

 

Trịnh Hoài Viễn: "Cái chỉ là của riêng , chủ yếu là giúp chị mang hộ thôi."

 

"Bảo là hạt giống ."

 

Tô Dục Bạch dở dở , cái tài dối chớp mắt của Trịnh Hoài Viễn ngày càng giỏi . Hạt giống gì mà chất nửa túi thế ?

 

Dẫn Trịnh Hoài Viễn phòng khách, Trịnh Hoài Viễn liền mở túi vải bạt lấy đồ.

 

"Lão , đây là rượu mới từ thành phố về, mang cho mấy chai, còn cả bánh quẩy ..."

 

Chẳng mấy chốc, bàn gần như đầy ắp. Toàn là những mặt hàng bán chạy của hợp tác xã mua bán. Cuối cùng mới lấy một cái túi vải nhỏ: "Cái là chị nhờ đưa cho , bảo là hồng , Thiết Quan Âm và Long Tỉnh."

 

Tô Dục Bạch dở dở , đưa một điếu t.h.u.ố.c lá qua: "Anh gì cho ."

 

Trịnh Hoài Viễn nhận lấy t.h.u.ố.c xua tay: "Có gì mà , cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền."

 

Tô Dục Bạch lắc đầu : "Hôm nay đến đây, là chuyện của nhà máy tin tức ?"

 

"Phải là vẫn nhờ đến em đây." Trịnh Hoài Viễn nhe miệng lớn, giơ ngón tay cái lên. " , Tần Bảo Sơn đổ đài ."

 

Tô Dục Bạch khẽ nhướng mày: "Nhanh thế , còn tưởng mấy ngày nữa chứ."

 

Trịnh Hoài Viễn : "Vốn dĩ nhanh như , nhưng ai bảo thể chứ?"

 

"Hắn vỗ n.g.ự.c cam đoan với cấp rằng thể kiếm 10 vạn cân lương thực, còn để đối phương mang 2 vạn cân trong 2 vạn 5 nghìn cân lương thực ít ỏi còn ."

 

Theo lời kể của Trịnh Hoài Viễn, Tô Dục Bạch cũng hiểu vì Tần Bảo Sơn nhanh chóng đổ đài như . Hoàn là do thổi phồng quá mức, đắc ý quên .

 

Trong những ngày , Tần Bảo Sơn thể là nổi đình nổi đám khắp thành phố. Bất kể là đơn vị cấp các ban ngành em, đều vây quanh , thời gian dài, ai mà chẳng kiêu ngạo.

 

Lúc đó, điều quan trọng nhất chính là cái tên nhân viên thu mua tín của . Thằng nhóc đó còn khoác lác hơn cả Tần Bảo Sơn. Theo lời , đừng là 10 vạn cân lương thực, chỉ cần nhà máy chịu cấp phát tiền, 100 vạn cân cũng lo liệu .

 

Tần Bảo Sơn tin lời ma quỷ của , mới trong một buổi tiệc rượu, đối phương hứa hẹn về chức vụ và tiền đồ tươi sáng trong tương lai. Nóng đầu, vỗ n.g.ự.c lập quân lệnh trạng.

 

Trịnh Hoài Viễn : "Hôm ăn hết chút lương thực còn cuối cùng, hôm qua nhà máy tin đồn bay rợp trời, đó liền náo loạn."

 

"Tần Bảo Sơn đẩy xuống khỏi bục phát biểu, giờ bệnh viện ."

 

"Công nhân tụ tập kháng nghị, đây là một chuyện lớn, các lãnh đạo lớn của thành phố đều đến."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-239-nha-may-thep-doi-thay.html.]

"Cuối cùng đơn vị cấp cũng trả một ít lương thực, nhưng 2 vạn cân lương thực sớm chia chác hết ."

 

"Cuối cùng cũng chỉ trả hơn 1.000 cân, miễn cưỡng cho ăn một bữa no bụng, và cam đoan sẽ sớm gửi lương thực đến, như mới tạm thời xoa dịu sự phẫn nộ của công nhân."

 

Trong mắt Tô Dục Bạch cũng lóe lên một tia : "Giám đốc Hầu thì ? Thế nào ?"

 

Trịnh Hoài Viễn trầm giọng : "Cấp tìm ông chuyện , nhưng thành phố chỉ thể hỗ trợ nhà máy chúng 3.000 cân lương thực, là 10 vạn tệ tiền cấp phát, là giới hạn , còn thì chỉ thể để nhà máy tự nghĩ cách giải quyết thôi."

 

"Lão , thời đại của chúng đến !" Trịnh Hoài Viễn với vẻ phấn khích, trong mắt dâng lên một tia sáng.

 

Tô Dục Bạch cũng lấy lạ khi Trịnh Hoài Viễn như . Đây là tâm trạng mà một bình thường nên . Giống như Trịnh Hoài Viễn , thời đại thuộc về bọn họ, đến . Mặc dù chỉ là ở cái huyện thành , mặc dù chỉ là ở nhà máy thép.

 

Tô Dục Bạch : "Vậy thì xin chúc mừng Trịnh nhé, gặp mặt tới, lẽ nên gọi là chủ nhiệm Trịnh ?"

 

Trịnh Hoài Viễn xua tay, nhưng vẻ phấn khích mặt thì thể kìm nén .

 

"Lão , đừng chọc ghẹo nữa, giám đốc Hầu , bộ phận hậu cần sẽ giao cho và lão Quách."

 

Tô Dục Bạch nhướng mày: "Thái Đại Bằng lên ?"

 

Đối với lời của Trịnh Hoài Viễn, bất ngờ, việc thành công, tự nhiên cũng đến lúc chia chác lợi ích .

 

Trịnh Hoài Viễn trầm giọng : "Không , lão Thái điều đến bộ phận tuyên truyền."

 

Tô Dục Bạch khẽ gật đầu, suy tư. Anh cũng nghi ngờ việc Hầu Dũng vắt chanh bỏ vỏ. Chỉ là ông cố ý để trống một vị trí phó giám đốc, thì chút đáng để suy nghĩ. Lấy lòng cấp , nhường một suất "dù rơi" chăng?

 

Tô Dục Bạch lắc đầu, cũng lười nghĩ những chuyện , suy cho cùng cũng chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi.

 

"Anh Trịnh, hôm nay đến là vì chuyện lương thực ?"

 

Trịnh Hoài Viễn gật đầu: " , lương thực của nhà máy trụ hai ngày nữa ."

 

"Lão Quách và những khác mấy hôm nay đều bận tối mày tối mặt, chỉ là tương đối rảnh rỗi."

 

Tô Dục Bạch điều gì, : "Lương thực đến ."

 

"Đợt đầu tiên 15 vạn cân, về bảo nhà máy chuẩn vài chiếc xe, địa điểm cụ thể, ngày mai sẽ thông báo cho các ."

 

"À đúng , chuyện về chợ, bắt đầu tổ chức ?"

 

Trịnh Hoài Viễn vội vàng gật đầu, tảng đá lớn cuối cùng trong lòng cũng rơi xuống. "Kho hàng dọn dẹp , bất cứ lúc nào cũng thể mở cửa."

 

Tô Dục Bạch tính toán thời gian, hai ngày nữa chắc là thể giải quyết con hổ đó . Nhân sâm núi hoang trăm năm tuổi, hổ, giá trị của hai thứ , nếu đổi hết thành lương thực, đủ để thôn làng an vượt qua mùa đông khó khăn .

 

"Vậy thì ngày , ngày sẽ thêm 20 vạn cân lương thực nữa đến."

 

Trịnh Hoài Viễn vội vàng gật đầu lia lịa: "Được, về sẽ sắp xếp ngay, tuyệt đối sẽ chậm trễ việc."

 

Nói xong, Trịnh Hoài Viễn dậy: "Lão , nếu còn việc gì khác, xin phép về chuẩn ."

 

Tô Dục Bạch dậy: "Đợi một chút."

 

Anh đến chiếc tủ ở một bên, ôm một hũ rượu kỷ tử lộc nhung. Chưa đợi gì, Trịnh Hoài Viễn toe toét nhận lấy: "Lão gì thế, khách sáo quá."

 

Anh từng đích trải nghiệm rượu kỷ tử lộc nhung do Tô Dục Bạch ngâm. Kẻ ngốc mới chứ.

 

Tô Dục Bạch dở dở : "Chắc là vì rượu của mà đến đây ?"

 

Trịnh Hoài Viễn nghiêm mặt : " Trịnh Hoài Viễn là như thế ? chỉ là quá hiểu lão , đồ mà lấy thì tuyệt đối sẽ thu , đây chẳng là bỏ qua bước ?"

 

Tô Dục Bạch nên lời, lườm nguýt, mà tin thì mà ma ám.

 

 

Loading...