"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 233: Quan điểm sai lệch
Cập nhật lúc: 2025-09-29 13:00:40
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai khỏi đội bộ thì thấy Lý Phú Quý với vẻ mặt mệt mỏi tới. "Lý thúc, tình hình Vương bà nội thế nào ạ?" Trước khi ghi lời khai, bà cụ hình như giận quá hóa bệnh, ngất .
Lý Phú Quý thở dài: "Đã đưa đến trạm y tế , qua khỏi nữa." Sau đó ông nghiêm nghị : "Lần cảm ơn cháu nhiều lắm Tiểu Bạch, nếu cháu, tuyết lớn thế , chúng cả đời cũng đừng hòng báo thù ."
Tô Dục Bạch những bông tuyết trời rơi xuống ngày càng nhanh, lắc đầu: "Chuyện cũng là của cháu, nếu ban đầu..."
Lý Phú Quý lắc đầu, cắt ngang lời Tô Dục Bạch: "Chuyện trách cháu, là do bọn chúng phá hoại quy tắc của làng." Ông , trong mắt đầy vẻ hối hận: "Ban đầu lẽ tay cứng rắn hơn." Dù cũng là cùng làng, lúc đó ông mềm lòng. Nếu , với những gì Giả Viện Quân và Giả Khánh Sơn , chặn đường cướp bóc, còn uy h.i.ế.p khác. Cho dù ăn súng, cũng đừng hòng khỏi tù mười, tám năm.
"À , Giả Viện Quân cũng c.h.ế.t ."
Tô Dục Bạch 'ngạc nhiên' : "Sao thế? Anh chỉ thương ngoài da thôi mà."
Lý Phú Quý nhổ một bãi nước bọt: "Gặp báo ứng , linh miêu núi c.ắ.n xé. Chắc là do cái mùi cháu đấy."
"Hai đội trị an lúc vệ sinh đường, linh miêu núi chộp cơ hội."
Tô Dục Bạch hỏi: "Người của đội trị an thế nào?"
Lý Phú Quý: "Nói gì nữa? Người là giao cho họ, giờ thì đều tới lâm trường ." Sau đó ông vẫy tay: "Tiểu Bạch, những chuyện còn cháu đừng quản nữa, mau về nghỉ ngơi cho khỏe."
"À, con lợn rừng đó, lát nữa cháu đừng khóa cửa, sẽ cho thịt gửi sang cho cháu."
Tô Dục Bạch lắc đầu: "Không cần ạ, cứ để cho làng ."
"Cho Vương bà nội chia thêm một ít."
Lý Phú Quý trầm giọng : "Cái , lợn rừng là do cháu đ.á.n.h , làng bây giờ tuy điều kiện , nhưng cũng sẽ sai ." Ông cho Tô Dục Bạch cơ hội thêm gì: "Con bé Thanh Uyển, đưa chồng con về nhà , nếu nhà thiếu t.h.u.ố.c gì thì cứ với , sẽ cho đến trạm y tế lấy cho."
Giang Thanh Uyển: "Cháu Lý thúc." Sau đó cô ngẩng đầu Tô Dục Bạch.
Tô Dục Bạch khẽ gật đầu, chào Lý Phú Quý mới rời khỏi đội bộ.
Về đến nhà, Giang Thanh Uyển bảo Tô Dục Bạch cởi quần áo . Thấy bụng một vết bầm tím rộng bằng hai ngón tay, chân cũng mấy vết bầm xanh tím, cái miệng nhỏ của cô lập tức mím chặt .
Tô Dục Bạch , đưa tay ôm Giang Thanh Uyển: "Anh , vết thương thì đáng sợ thôi chứ thật chẳng gì cả."
"Cho dù bây giờ bảo đ.á.n.h ba trăm hiệp nữa với lợn rừng, cũng dư sức."
Giang Thanh Uyển lườm Tô Dục Bạch một cái, đẩy đẩy n.g.ự.c : "Anh yên , em luộc mấy quả trứng , lát nữa đắp cho ."
Tô Dục Bạch cũng từ chối, sấp giường sưởi, Giang Thanh Uyển bận rộn. Trong mắt lóe lên một tia dịu dàng.
Sau một hồi bận rộn, khi Lý Đại Xuyên và những khác mang con lợn rừng sơ chế đơn giản đến, là 5 giờ sáng. Giang Thanh Uyển chút chịu nổi . Vừa chui chăn bao lâu, cô trong vòng tay Tô Dục Bạch.
Tô Dục Bạch cúi đầu khẽ hôn lên trán Giang Thanh Uyển. Ý niệm gian.
Tô Dục Bạch cái ổ nhỏ vốn nhốt linh miêu núi giờ trống rỗng. Anh lắc đầu, nếu thể, cũng thả thứ . Hai con linh miêu núi con ở nhà, phát huy tác dụng, ít nhất cũng ba tháng nữa.
Tuy nhiên, tuy mất một con linh miêu núi, nhưng thêm một con ngựa. Tô Dục Bạch con ngựa đen bên cạnh. Chính là con ngựa của Giả Viện Quân và đồng bọn, lúc đó một cước đá đổ. Mặc dù nai sừng tấm, nhưng thứ sức sản xuất hiếm , bao giờ cảm thấy thừa thãi.
Trong lòng khẽ động, Cự Vô Bá xuất hiện mặt. Thấy Tô Dục Bạch, Cự Vô Bá kêu hừ một tiếng, lẽo đẽo chạy tới. Tô Dục Bạch giơ tay vỗ vỗ đầu Cự Vô Bá: "Từ nay về , mi sẽ tên là Xe Tăng!"
Lần đám lợn rừng phát huy tác dụng lớn. Mặc dù cố ý thả bảy con lợn rừng, nhưng để đạt mục đích, chút tổn thất đáng là gì.
Gửi Xe Tăng về chuồng lợn, để nó tiếp tục cố gắng nhân giống. Còn thì thu hoạch một lượt các loại cây trồng trong gian. Ngoài khoai lang, còn dành riêng một mảnh đất để trồng bổ thận. Đây là một thứ . Tuyệt đối thể coi là trạm tiếp nhiên liệu cho đàn ông.
Ngẩng đầu đàn ong bay lượn cánh đồng, ý niệm khẽ động, một giọt mật ong trong suốt, óng ánh như vàng xuất hiện đầu ngón tay . Đây là mật ong và ong lấy từ hốc cây trong đầu tiên Thung lũng Quỷ Liệt. Vì đặc tính của gian, cây trồng cần thụ phấn. Tuy nhiên, Tô Dục Bạch vẫn giữ những con ong . Dù mật ong tự nhiên nguyên chất, là một thứ thực sự . Bổ dưỡng và , dùng cho gia đình thì gì thích hợp hơn.
Đến khi hai tỉnh dậy nữa. Đã là buổi trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-233-quan-diem-sai-lech.html.]
Việc đầu tiên Giang Thanh Uyển khi thức dậy là kiểm tra vết thương cho Tô Dục Bạch. Thấy những vết bầm tiêu sưng, cô mới yên tâm cho phép xuống giường sưởi. Hai rửa mặt xong liền bắt tay bữa sáng.
Giang Thanh Uyển con lợn rừng đặt góc tường, chút khó xử: "Chồng ơi, con lợn rừng xử lý thế nào đây?" Thịt nhà cô thật sự là ăn hết . Hầm rượu treo đầy thịt lợn, đều là ướp muối hạt to. Chỉ sợ ăn hết sẽ hỏng.
Tô Dục Bạch đang tráng bánh ngẩng đầu lên: "Vài ngày nữa gửi đến cửa hàng bách hóa , cho chủ nhiệm Giang của chúng một khởi đầu suôn sẻ, còn lòng lợn thì bảo sư phụ Cao kho tàu ăn."
Hai ăn xong, Tô Dục Bạch chào một tiếng ngoài về phía đội bộ. Làng xóm im ắng, chắc hẳn đều đang ngủ bù. Anh ngủ lúc hơn năm giờ sáng, nhưng phần lớn dân làng thì thức trắng cả đêm. Tuy nhiên, dân quân vẫn kiên trì tuần tra.
Đến đội bộ, thấy tiếng động bên trong, Tô Dục Bạch đến gõ cửa, một luồng khói t.h.u.ố.c nồng nặc xộc thẳng mặt. Anh vội vàng lùi hai bước. Đợi mùi đỡ nồng mới .
"Lý thúc, Dương thúc, hai là thức trắng cả đêm đấy chứ?"
Trong văn phòng, chỉ Lý Phú Quý và Dương Bình Sơn. Thấy mắt hai đều đỏ như đèn lồng, Tô Dục Bạch chút kinh ngạc.
Dương Bình Sơn lắc đầu: "Tiểu Bạch cháu đến , uống nước ?" Giọng ông chút khàn.
Tô Dục Bạch lắc đầu: "Không cần ạ, cháu chỉ đến hỏi xem bên lâm trường tin tức gì ?"
Giọng Lý Phú Quý cũng khàn: "Đã bắt ."
"Ở lâm trường một lão góa vợ tên Trương Đại Phong, vốn là thợ săn, gây chuyện nên đưa đến lâm trường cải tạo."
"Vì nạn đói, Trương Đại Phong ở lâm trường khá lòng , mỗi săn đều ít nhiều thu hoạch."
"Giả Viện Quân lừa gạt chị gái đến lâm trường, đưa cho Trương Đại Phong."
"Đưa?" Tô Dục Bạch sững sờ một lát.
Lý Phú Quý gật đầu, trầm giọng : " , khi của đội trị an tìm thấy Giả Tiểu Lan, cô trói giường sưởi."
"Đã tra tấn đến còn hình nữa ."
"Nghe của đội trị an , họ thẩm vấn Trương Đại Phong, Giả Tiểu Lan khi đến đây chút bình thường."
"Người nhà lão Giả, vì đổi lấy đồ ăn mà bán con của cô cho bọn buôn ."
Tô Dục Bạch hít sâu một , nhà quả nhiên còn thua cả cầm thú, "Con hổ lớn cũng là do Trương Đại Phong đó đ.á.n.h ?"
Lý Phú Quý nghiến răng nghiến lợi : " , nhưng đó là mèo mù vớ chuột chết, Trương Đại Phong , lúc đó con hổ lớn đang đ.á.n.h với gấu mù, nhặt món hời."
"Khi trở về, gặp Giả Viện Quân và Từ Lôi, Giả Viện Quân hứa khi xong việc sẽ đưa em gái sang, giao cho Trương Đại Phong chơi, đổi lấy con hổ lớn gây mê."
"Bây giờ giải , theo lời đội trưởng Tống, chắc chắn sẽ ăn súng."
Tô Dục Bạch nhất thời cũng gì nữa, nhân phẩm của nhà họ Giả lệch lạc. Đặc biệt là Giả Viện Quân và Từ Lôi. Vì để trả thù và thôn Thạch Oa, bọn chúng từ thủ đoạn nào, những còn là nữa, chính là những con quỷ đội lốt .
Anh thở dài: "Hôm nay cháu sẽ lên núi một chuyến, xem tìm con hổ lớn ." Con hổ lớn thương, nếu xử lý kịp thời, thôn e rằng sẽ bao giờ ngày yên bình.
Lý Phú Quý vội vàng : "Tiểu Bạch, đội trị an buổi chiều họ sẽ lùng núi, cháu còn vết thương, đừng ." Tô Dục Bạch trở về giúp thôn nhiều việc như , cho dù ông mặt dày đến cũng thể để Tô Dục Bạch lên núi nữa.
Mèo Dịch Truyện
Lý Phú Quý: "À , còn một chuyện nữa."
"Vương thím cứu , khi , bà nhờ chúng bà cảm ơn cháu..."
"Bà , tặng hết đồ đạc trong nhà cho cháu, tuy đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đó là tất cả của bà , mong cháu đừng chê..."
Giọng điệu của Lý Phú Quý nặng trĩu. Khiến lòng Tô Dục Bạch đau nhói.