"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 215: Nâng cấp, Cường hóa

Cập nhật lúc: 2025-09-29 10:01:15
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không nghĩ , Tô Dục Bạch cũng lười bận tâm, lãng phí tâm trí. Anh cất thanh kiếm đồng gian. Đang chuẩn ngoài, chợt khẽ giật . Giây tiếp theo, lách gian. Chỉ thấy lúc thanh kiếm đồng từ từ lơ lửng giữa trung. Lớp gỉ đồng kiếm đang dần bong tróc. Sắc bén tái hiện. Một luồng khí xanh đậm tỏa , giống như một mặt trời nhỏ.

 

Tô Dục Bạch kịp ngạc nhiên, lập tức vận dụng quyền năng gian, dốc lực tăng cường khả năng thu nhận vật phẩm. Không qua bao lâu, linh khí chứa đựng trong thanh kiếm đồng cuối cùng cũng dần cạn kiệt. Tô Dục Bạch lúc cuối cùng cũng bộ thanh kiếm đồng. Hoa văn kiếm bí ẩn, như leo lên đỉnh núi mà xuống vực sâu, hư ảo và thăm thẳm, tựa hồ cự long đang cuộn . Lưỡi kiếm sắc bén, dù chỉ quan sát gần, chạm , cũng cảm giác da thịt cắt đứt. Chỉ là kiếm bất kỳ chữ khắc nào. Kiếp cũng từng , khi địa phương khai phá đào cổ vật quý giá nào.

 

Cất thanh kiếm đồng kho, Tô Dục Bạch lách khỏi gian. Ánh mắt dừng tảng đá to bằng cối xay cách đó ba mét, khẽ động tâm niệm. Tảng đá to bằng cối xay biến mất giữa trung. Khi xuất hiện trở , nó ở trong kho. Trên mặt Tô Dục Bạch hiện lên một nụ . Cuối cùng cũng thể từ biệt công việc đào bới vất vả . Chỉ tiếc là, chỉ thể thu nhận vật phẩm trong phạm vi ba mét, và là vật vô tri. Nếu thu nhận vật sống, vẫn tự tiếp xúc, hoặc mục tiêu mất khả năng phản kháng. Không năng lượng đủ. Năng lượng của thanh kiếm đồng thua kém Bản Thảo Cương Mục, thậm chí còn vượt trội hơn một chút. Chỉ là ở giai đoạn hiện tại, ba mét là giới hạn của gian .

 

Với năng lượng còn , Tô Dục Bạch tăng cường khả năng tìm kiếm kho báu và tốc độ dòng thời gian thêm một nữa. Lần gian tuy mở rộng, nhưng phần cứng thì gần như nâng cấp bộ. Anh vươn tay túm lấy sợi dây leo khỏi hố băng, thả nước hồ trở . Cá tôm trong hồ, Tô Dục Bạch cũng bắt sạch. Chỉ thu những con lớn, còn những con nhỏ thì để tất cả.

 

Chui từ cái hang tuyết đào để rời , Tô Dục Bạch thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù quá trình xảy nguy hiểm gì, nhưng khí bên lưu thông kém, lồng n.g.ự.c cũng khó chịu. Giờ ngoài, trút bỏ uất khí trong lồng ngực, lập tức cảm thấy cả sảng khoái hẳn lên. Nghỉ ngơi vài phút, Tô Dục Bạch dậy, thời gian lãng phí ở đây cũng ít , nên tiếp tục thôi. Cũng tiện thể thử luôn khả năng tìm kho báu tăng cường.

 

Giây tiếp theo, một khung cảnh hiện lên trong đầu Tô Dục Bạch. Đó là một bản đồ 3D đơn giản. Trên bản đồ lác đác phân bố vài rương báu. Rương báu chia bốn loại, lượt là rương gỗ, rương sắt, rương bạc và rương vàng. Bốn loại rương tương ứng với giá trị của bảo vật, rương gỗ thấp nhất, rương vàng cao nhất. Hơn nữa đều ghi chú cách và lộ trình đại khái. Tuy vẻ cầu kỳ, nhưng đối với Tô Dục Bạch mà , đó là một tin . Như , dù gặp tình huống kho báu như ở hang Tùng Nhai, cũng cần tìm kiếm lối một cách vô vọng nữa. Và phạm vi tìm kiếm kho báu mở rộng đến 1000 mét.

 

Không quan tâm đến rương gỗ và rương sắt, Tô Dục Bạch tập trung hai loại giá trị cao nhất. Mười một rương bạc, một rương vàng. Phân tán trong phạm vi ngàn mét lấy trung tâm. Tô Dục Bạch suy tư một lát, cuối cùng quyết định lấy rương vàng chính, rương bạc thì tiện đường thu. Khe Quỷ Liệt rộng gần 1500 kilômét vuông, lớn hơn tổng diện tích năm huyện cỡ trung bình. Hơn nữa là rừng nguyên sinh, chỉ riêng bụi gai dọc đường thôi cũng đủ khiến đau đầu, hai ngày căn bản đừng hòng khám phá xong.

 

Ở một bên khác.

 

Thạch Ổ thôn đón mấy lạ.

 

“Lão già, trụ sở đại đội các ông ở ?”

 

Đinh Hải Quý ngẩng đầu, ba ăn mặc chỉnh tề, đội mũ giải phóng mặt. Rất , mày mù ? Tao mới đến 45, lão già ư? Lão cha nhà mày thì . lời đến miệng, nhớ những lời Lý Phú Quý dặn dò liên tục mấy ngày nay, chỉ đành nén xuống sự khó chịu trong lòng: “Các gì đấy?”

 

Người là một gã đàn ông mũi khoằm, giọng điệu chút ngạo mạn: “Chúng từ tỉnh thành đến, xe của chúng sa lầy đường , bảo đội trưởng các ông tìm mấy đến đẩy một lát, yên tâm, để các ông công .”

 

“Đẩy xe , sẽ cho các ông một bao Đại Tiền Môn.”

 

Trong lòng Đinh Hải Quý chút khó chịu, cái thá gì đây? Lại còn một bao Đại Tiền Môn ư? Hắn ngay cả Hoa Tử của Tô Dục Bạch còn hút qua, ai thèm để ý bao Đại Tiền Môn cỏn con của mày chứ? Nếu năng tử tế, Đinh Hải Quý cũng nhỏ mọn, phương Bắc bẩm sinh hiếu khách chơi . cái giọng điệu thật khó chịu, cứ như ban ơn ?

 

Mèo Dịch Truyện

Hắn chỉ phía : “Trụ sở đại đội ở đằng , tự mà .”

 

“Lão già, thái độ của ông là ?” Gã mũi khoằm nhíu mày, cảm thấy Đinh Hải Quý chút điều. Đã bọn họ từ tỉnh thành đến, còn lái xe đến. Không ý gì ? Bọn họ là nhân vật lớn từ tỉnh đến. Những đến chuyện dàn hàng hai bên đường đón tiếp ? Ít nhất cũng chút tinh ý chứ?

 

Đinh Hải Quý khách khí : “ chỉ đường ?”

 

“Mày...” Ngay lúc gã mũi khoằm chuẩn gì đó, một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng phía trầm giọng : “Lão Ngũ, quên lúc đến ? Chúng tự .”

 

Lão Ngũ , chỉ đành bất mãn ngậm miệng, liếc Đinh Hải Quý, hừ lạnh một tiếng, theo. Nhìn bóng lưng mấy đó, Đinh Hải Quý khạc một bãi nước bọt: “Cái thá gì chứ!”

 

Nếu Lý Phú Quý dặn dò kỹ lưỡng, mấy ngày nay nếu lạ từ bên ngoài đến, bảo bọn họ cẩn trọng lời việc , chuyện liên quan đến việc bọn họ thể sống sót qua mùa đông . Nếu thì, mày mặt mũi lắm đấy!

 

Ở một bên khác, một đoạn, Lão Ngũ mũi khoằm chút khinh thường những ngôi nhà đất xung quanh, mở miệng hỏi: “Nhị ca, để dạy dỗ cái tên điều một trận?”

 

Thanh niên khác đeo kính gọng đen, nãy giờ vẫn im lặng, : “Cậu từng 'nơi thôn dã nghèo khó sinh dân khó tính' ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-215-nang-cap-cuong-hoa.html.]

 

“Thân phận của chúng ở đây tác dụng .”

 

“Hơn nữa chúng đến để việc, để gây sự.”

 

Gã mũi khoằm bĩu môi: “Chính vì việc nên mới cho đám dân đen lợi hại của chúng , bọn họ mới ngoan ngoãn .”

 

Trong lúc chuyện, thấy một bức tường dán ngôi năm cánh màu đỏ. Thanh niên lạnh lùng đầu liếc hai , gã mũi khoằm và đeo kính gọng đen ngầm hiểu ý, nhún vai gì nữa.

 

Cùng lúc đó, tại Nhà máy Thép.

 

Quách Thủ Nghiệp vội vã từ bên ngoài trở về, liền thấy Trịnh Hoài Viễn đang dẫn mấy đội viên tổ bảo vệ tuần tra bên ngoài. Không kìm hỏi: “Lão Trịnh, nhà máy chuyện gì ?”

 

Trịnh Hoài Viễn xua tay, bảo mấy đội viên tự tuần tra. Khi xung quanh còn ai, mặt Trịnh Hoài Viễn hiện lên một nụ : “Còn thể là chuyện gì nữa? Có trò để xem chứ .”

 

Mắt Quách Thủ Nghiệp sáng lên, hạ giọng hỏi: “Ai mở lời ?”

 

Trịnh Hoài Viễn nhếch miệng : “Là đầu Cục Luyện kim.”

 

“Khua môi múa mép vung tay một cái, trực tiếp bảo kéo 5000 cân lương thực.”

 

“Anh thấy cái vẻ mặt đắc ý hăng hái của !”

 

Quách Thủ Nghiệp cũng , vội vàng truy hỏi: “Thế còn bây giờ? Bọn họ vội vàng gọi về thế , là đến 'hái lộc' ?”

 

Trịnh Hoài Viễn chỉ chiếc xe tải xa: “Thấy , đều là lái xe tải đến cả, từ Cục Thương mại Một, Hai, và mấy đơn vị chính của thành phố cũng đều đến, ồ, nãy huyện cũng đến .”

 

Quách Thủ Nghiệp sững sờ: “Sao huyện cũng đến?”

 

Các đơn vị cấp đến thì còn chấp nhận , huyện cũng đến? Ngay cả khi đầu huyện đến, Nhà máy Thép cũng chắc nể mặt.

 

Trịnh Hoài Viễn nhỏ: “Nghe là một cấp phó cục trưởng lên tiếng, trực tiếp tìm đến sếp cũ của Tần Bảo Sơn.”

 

“Vừa nãy lén một lát, bên trong ồn ào như ong vỡ tổ .”

 

“Bên chuẩn thế nào ?”

 

Quách Thủ Nghiệp : “Yên tâm, thứ chuẩn đấy, tin rằng hôm nay nhất định sẽ để thất vọng.”

 

xem , lát nữa sẽ báo cáo tình hình cho .”

 

Để màn kịch ngày hôm nay, bọn họ dùng hết tất cả các mối quan hệ thể. Giờ chỉ chờ Tần Bảo Sơn nhảy bẫy thôi.

 

 

Loading...