"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 214: Chó cũng không ngâm!

Cập nhật lúc: 2025-09-29 10:01:14
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thu t.h.i t.h.ể báo hoa, Tô Dục Bạch tùy tay nhặt một cành cây từ đống lửa đất, quấn vải tẩm dầu lên đó. Quay bên suối nước nóng, dùng d.a.o phát rẫy chặt mở bụi gai mặt. Anh vươn tay thử nhiệt độ nước, đúng. Lại tương tự, tạo vài cây đuốc cắm xung quanh suối nước nóng, xua tan bóng tối nơi .

 

Chẳng mấy chốc, cởi bỏ quần áo , nhảy ùm xuống. Mãi một lúc mới ngoi đầu lên, khuôn mặt hiện lên vẻ sảng khoái. Trong thời tiết lạnh giá như thế suối nước nóng để ngâm thì đúng là quá . Tiếc là đường quá nguy hiểm, nếu thì thế nào cũng đưa vợ tới đây hưởng thụ.

 

Sau khi ngâm nửa tiếng, Tô Dục Bạch trực tiếp lóe gian. Lau khô xong, tâm niệm động, một chiếc ghế xuất hiện bên . Cạnh đó cũng thêm một chiếc bàn nhỏ, bày một ít rượu. Anh chẳng hứng thú với việc lấy trời chăn, đất giường . Có gian mà dùng thì đúng là đầu óc bệnh.

 

Nhâm nhi chút rượu, Tô Dục Bạch lấy bản thảo của Bản thảo cương mục nghiên cứu. Hôm nay gặp Hà thủ ô mà nhận , nếu nhờ gian nhắc nhở, suýt nữa coi nó là rễ cây. Anh cũng kiến thức của còn thiếu sót. Nhân lúc rảnh rỗi , bổ sung thêm kiến thức về mảng .

 

Còn phương t.h.u.ố.c rượu thu , tên là Lam Kiều Phong Nguyệt. Mấy ngày nay cũng hỏi thăm về tin tức . Dựa kiểu chữ và xuất xứ, nếu gì bất ngờ, thì hẳn là từ thời Tống. Hơn nữa, hình như còn chút liên quan đến Thủy Hử truyện? Hôm nào thể thử ủ vài vò rượu để nếm thử xem .

 

Ngày hôm .

 

Tô Dục Bạch mở mắt, vươn vai, chỉ cảm thấy sảng khoái. Ngủ trong gian quá thoải mái, khiến chìm sâu giấc ngủ nhất. Nhìn đồng hồ, là tám giờ sáng . Đây là đầu tiên dậy muộn như . Sau khi vệ sinh cá nhân, ăn chút đồ đơn giản, Tô Dục Bạch lóe rời khỏi gian.

 

Vừa mới ngoài, đúng lúc một trận gió lạnh thổi tới, Tô Dục Bạch kìm rụt rè, co rụt cổ , vội vàng rời khỏi nơi gió. Môi trường xung quanh vẫn như hôm qua, những cái bẫy đơn giản bố trí xung quanh cũng kích hoạt. Xem đoán đúng, đây chính là hang ổ của con báo hoa . Nếu , chỉ với mùi m.á.u tanh phát ngày hôm qua, chắc chắn sẽ thu hút một mãnh thú đến.

 

Vừa rời khỏi suối nước nóng lâu, gian đưa nhắc nhở. Tô Dục Bạch đang vung d.a.o phát rẫy, tinh thần chấn động.

 

‘Cách 799 mét, giá trị cực cao!’

 

Anh lập tức đổi hướng, nhanh chóng về phía vị trí của bảo vật. Bởi vì khắp nơi đều là gai góc, chỉ đoạn đường ngắn 800 mét mà hơn 10 phút. Thỉnh thoảng những nhắc nhở từ gian, Tô Dục Bạch cũng quá để tâm. Đều là những thứ giá trị tương đối thấp, đáng để tốn công sức.

 

Chặt mở bụi gai cuối cùng chặn đường, cảnh tượng mắt bỗng nhiên mở . Tô Dục Bạch nhướng mày, mắt là một vùng trắng xóa, một bãi đất phẳng tuyết phủ kín, đường kính 500 mét. Không lập tức , Tô Dục Bạch lấy từ gian một cây gậy gỗ dài hai mét rưỡi, cắm lớp tuyết mặt. Thỉnh thoảng chút lực cản, nhưng lực cản quá lớn, nhanh, cây gậy gỗ dài hai mét chìm lớp tuyết phía .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-214-cho-cung-khong-ngam.html.]

Quả nhiên, đây là một lòng chảo.

 

Mèo Dịch Truyện

Cũng may kinh nghiệm phong phú, nếu đổi thành một bình thường, mà thật sự coi đây là đất bằng thì e rằng sẽ rơi thẳng xuống . Tuy nhiên, gian nhắc nhở rằng bảo vật ở vị trí trung tâm. Anh lấy một cây gậy gỗ dài 5 mét, thăm dò một chút. Lần thì chạm đáy. đây chỉ là rìa, vị trí trung tâm còn sâu đến mức nào.

 

Anh xung quanh, dựa môi trường xung quanh, trong lòng vài phỏng đoán. Hố sụt thiên nhiên? Hay hồ?

 

Suy nghĩ một lát, Tô Dục Bạch lấy vài sợi dây từ gian, nối chúng với , buộc một đầu dây cây đại thụ bên cạnh. Đã đến đây , nếu xuống xem thử thì chút . Buộc đầu dây còn eo , Tô Dục Bạch đưa tay ấn lớp tuyết mặt. Lợi dụng gian, chỉ trong chớp mắt, mở một cái lỗ. Tô Dục Bạch đổi sang một đôi giày đế dày, nắm lấy sợi dây chui . Chẳng mấy chốc tiếp đất.

 

Sờ lên lớp băng chân, Tô Dục Bạch nhướng mày: "Quả nhiên, là hồ." Lớp băng dày, ít nhất cũng vài chục centimet. Chỉ là hồ thể báu vật gì? Tô Dục Bạch nhất thời cũng nghĩ , hơn nữa cũng tránh khỏi việc xuống nước. Hôm qua ngâm suối nước nóng, hôm nay tắm nước lạnh ? Trời lạnh hơn 20 độ âm mà tắm nước lạnh, nghĩ thôi thấy "" .

 

Làm theo cách cũ, Tô Dục Bạch nhanh chóng đến địa điểm mà bảo vật nhắc nhở. Anh mở một căn nhà tuyết đủ rộng để hoạt động, Tô Dục Bạch lấy một cây búa tạ từ gian, vận động thể một chút, vung búa tạ xoay tròn đập chan chát. Băng vụn b.ắ.n tung tóe. Mặt băng cứng rắn sức mạnh khủng khiếp của Tô Dục Bạch, chút sức phản kháng nào. Chỉ hơn mười phút, kèm theo một tiếng 'rắc', một cái hố băng đường kính nửa mét xuất hiện chân Tô Dục Bạch.

 

Lúc Tô Dục Bạch cũng toát mồ hôi , cất búa tạ, cúi xuống đưa tay trong nước. Giây tiếp theo, Tô Dục Bạch rùng một cái, đột ngột rụt tay về. Nước lạnh quá... Anh thở dài một tiếng, nếu gian, c.h.ế.t cũng phí công . Chỉ hy vọng bảo vật sẽ khiến thất vọng!

 

Anh đưa tay ấn lên mặt băng. Một lực hút khủng khiếp truyền từ lòng bàn tay. Tạo thành một xoáy nước mặt nước. Mặt nước hạ xuống với tốc độ thể thấy bằng mắt thường. Nhảy xuống nước ? Nước lạnh như , chỉ đồ điên mới nhảy xuống. Tắm nước lạnh, đến ch.ó cũng thèm tắm. Hơn nữa, theo nhắc nhở của gian, vẫn còn cách bảo vật 30 mét. Anh là , chứ thần. Anh còn trẻ mà liệt nửa , đầy thương tích ngầm.

 

Đợi mặt nước hạ xuống một độ cao nhất định, Tô Dục Bạch theo sợi dây xuống, tiếp tục hấp thụ. Ròng rã nửa tiếng đồng hồ. Tô Dục Bạch mới thu hết nước mặt băng gian. Điều khiến cảm thấy an ủi hơn là, trong hồ nước khá nhiều cá tôm. Còn ít ba ba, con lớn nhất, to bằng cái chậu rửa mặt. Có những con ba ba và cá tôm , cho dù bảo vật như ý. Anh cũng lỗ.

 

Dẫm lên lớp bùn lầy đáy hồ, Tô Dục Bạch nhướng mày, chính là ở đây. Còn nửa mét nữa. Anh lấy từ gian một cái xẻng, bắt tay công việc. Lớp bùn lầy mềm xốp, hầu như tốn chút sức lực nào đào một cái hố. Khi thấy thứ bên , Tô Dục Bạch chút ngây . Nhìn hình dáng, hẳn là một thanh kiếm. Dùng nước sạch rửa sạch lớp bùn bề mặt, Tô Dục Bạch nhướng mày, là kiếm đồng ? Hơn nữa còn bảo quản cực kỳ nguyên vẹn. , ở đây thể kiếm đồng chứ? Tô Dục Bạch nhất thời chút hiểu đầu đuôi .

 

Anh xung quanh, Tô Dục Bạch chú ý đến một tảng đá hình dạng khác biệt xa. Dùng nước sạch rửa qua, thấy dấu vết tảng đá. Tô Dục Bạch mí mắt giật giật, tìm thấy khá nhiều tảng đá tương tự xung quanh, đó khắc những hoa văn và chữ đều là của thời Chiến Quốc. Cuối cùng ở vị trí trung tâm đáy hồ, đào một tảng đá hình thù kỳ lạ. Nhìn bề mặt lồi lõm đó, khóe miệng Tô Dục Bạch co giật.

 

"Đây hẳn là hang động mà một nào đó từng sống thời Chiến Quốc, hoặc là một ngôi mộ." "Rồi đó trời giáng thiên thạch..." "Người chẳng lẽ lúc sống gây tội tày trời? Chết còn chịu quả báo trời giáng ?" Đáng tiếc thứ ở đây, ngoại trừ một thanh kiếm đồng bảo quản nguyên vẹn, đều xóa sạch, căn bản thể nào khảo cứu .

 

 

Loading...