"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 21: Có không gian mà không dùng? Đúng là có bệnh trong đầu!
Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:50:38
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi chuyện xảy quá nhanh, chỉ trong khoảnh khắc, con sói hoang đang ở giữa trung thể lấy lực, nó đầu ánh mắt của Tô Uất Bạch giao , trong đáy mắt dường như hiện lên một sự hoang mang mang tính nhân hóa. Tô Uất Bạch nhe răng , cây gậy trong tay giáng mạnh lưng con sói hoang. Đã là thời đại nào , tiểu thế giới thần khí mà tận dụng, còn đ.á.n.h sống c.h.ế.t với sói hoang ư? Anh thiểu năng đến mức nào mới chuyện đó chứ?
"Rắc rắc—!"
"Gào—!"
Tiếng xương gãy vang lên trong rừng, con sói hoang tru lên một tiếng t.h.ả.m thiết, như một bao bố rách nặng nề ném xuống đất. Con sói hoang cố gắng dậy, nhưng chân mất cảm giác, nó ngửa mặt lên trời nhe răng nanh... Tô Uất Bạch nhướng mày, tư thế quen thuộc quá, dám vẫy sói mặt ư? Cây gậy gỗ góc cạnh trong tay trực tiếp hất con sói hoang ngã nhào xuống đất. Nó co giật hai cái mặt đất im động đậy nữa.
Thu t.h.i t.h.ể ba con sói hoang gian, Tô Uất Bạch vui vẻ gì mấy, mà đầu sâu rừng rậm. Sói hoang xuất hiện ở vòng ngoài, đây là điềm lành. Chôn vùi dấu vết m.á.u sói, Tô Uất Bạch ở nữa mà thẳng xuống núi.
Ở đội bộ, Tô Uất Bạch từ xa thấy một đám vây kín ở đó. Bên trong truyền từng đợt tiếng c.h.ử.i bới. Tô Uất Bạch sững sờ một chút, giọng giống Tần Tố Lan thế nhỉ. Bước chân kìm mà nhanh hơn mấy phần.
Đẩy đám đông đang chen chúc , quả nhiên thấy Tần Tố Lan đang chống nạnh mắng c.h.ử.i một bà lão mắt tam giác. Bà lão dường như tức điên lên: "Tần Tố Lan, cô đừng giở trò đó với , cô xem cháu trai thằng cờ b.ạ.c thối nát nhà cô đ.á.n.h nông nỗi gì, hôm nay nhà cô cho một lời giải thích!"
Tần Tố Lan trừng mắt: " giải thích cái rắm cho bà! Đánh cháu bà thì ?"
"Đừng tưởng chuyện gì xảy , còn thấy đ.á.n.h quá nhẹ, nếu là , xé nát cái mồm thối đó của nó !"
"Còn thằng cờ b.ạ.c thối nát nhà ? Thằng cháu trai nhà bà đức hạnh thế nào mà bà già độc địa như bà chút tự ?"
Bà nội Giả Viên Quân tức đến mức đầu óc ong ong, nhớ năm xưa bà ở thôn Thạch Oa cũng là một tay cãi cọ hạng. hai năm nay tuổi cao, mồm miệng cũng còn nhanh nhẹn nữa, bây giờ bà một câu, Tần Tố Lan thể đáp mười câu. Cãi , bà nội Giả Viên Quân bắt đầu giở trò ăn vạ: "Cô... Tần Tố Lan cô đúng là một con đàn bà điên, hôm nay bà lão xin tuyên bố, nếu cô cho nhà một lời giải thích, sẽ..."
Tần Tố Lan hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời bà : "Bà sẽ gì? Dẫn lão chồng bà đến treo cổ cửa nhà ?"
"Được thôi, về nhà sẽ treo sẵn dây thừng cho bà, bản lĩnh thì bà cứ đến."
Tần Tố Lan chỉ mũi bà lão mắng: "Chuyện hôm nay, đều rõ mồn một, đến nhà bà tìm bà tính sổ thì bà đốt hương cầu trời , còn dám vu ngược cho khác?"
"Cái mặt của cả nhà bà, đúng là còn dày hơn cả tường thành!"
Bà lão tức đến run : "Cô bậy! Rõ ràng là thằng cờ b.ạ.c thối nát nhà cô gây sự với cháu !"
Tần Tố Lan một tay chống nạnh: "Nói bậy cái gì mà bậy!"
"Bà nghĩ nhiều đều mắt mù tâm tối như bà ?"
"Trên thẳng thì ắt cong, trách nhà bà sinh một thứ súc vật như , thì là từ gốc hư !"
Mọi xung quanh thấy lời , nhịn bật thành tiếng, xì xào bàn tán, ý tứ trong lời đều là Giả Viên Quân lý.
"Cô... cô..." Giả Lý thị vốn tức nhẹ, bây giờ thấy tiếng chế giễu xung quanh, hai mắt trợn ngược, trực tiếp ngã lăn đất.
19. Mọi giật , vội vàng chạy tới đỡ Giả Lý thị dậy. Có bắt đầu gọi đại đội trưởng. Mọi xem náo nhiệt thì xem, nhưng mà gây chuyện c.h.ế.t thì chút nào.
Lý Phú Quý đang trốn việc nhàn rỗi trong đội bộ nhanh chóng chạy . Kiểm tra một chút, Giả Lý thị chỉ là ngất , ông thở phào nhẹ nhõm.
"Tản , gì mà xem!"
"Mấy , đưa Giả Lý thị về."
Quay đầu về phía Tần Tố Lan, ban đầu định vài câu, nhưng thấy Tô Uất Bạch trong đám đông.
Ông lập tức đổi ý định, sa sầm mặt : "Tô Uất Bạch, theo đội bộ!" Có đôi khi lý với phụ nữ là thể thông, điểm ông thấm thía.
Tô Uất Bạch còn gì, Tần Tố Lan ý kiến : "Đại đội trưởng gọi Tiểu Bạch nhà gì? Con sai, hơn nữa còn là Giả Viên Quân tay , ông thể lẫn lộn trắng đen !"
Tô Uất Bạch bước tới kéo Tần Tố Lan: "Mẹ, lý, tin rằng đại đội trưởng nhất định sẽ xử lý công bằng."
Tần Tố Lan chút bất mãn, nhưng cũng thêm gì nữa, tránh để thật sự đắc tội với đại đội trưởng.
Trên đường theo Lý Phú Quý đội bộ, Tô Uất Bạch đột nhiên , giơ ngón cái về phía Tần Tố Lan, nhỏ: "Mẹ, thật lợi hại!"
Tần Tố Lan lập tức mày râu nhướng lên, vẻ mặt hớn hở: "Đó là điều chắc chắn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-21-co-khong-gian-ma-khong-dung-dung-la-co-benh-trong-dau.html.]
Đội bộ.
Lý Phú Quý đ.á.n.h giá Tô Uất Bạch: "Vết thương khỏi ?"
Nếu ông nhớ lầm, hôm qua vết thương Tô Uất Bạch hề nhẹ, dọa , mà hôm nay khỏe mạnh như vâm, còn sức lực đ.á.n.h .
Tô Uất Bạch lắc đầu: "Vẫn còn đau, t.h.u.ố.c bôi hôm qua coi như phí công ."
Lý Phú Quý trầm giọng : "Bất kể ai tay , đ.á.n.h là sai."
"Cho và Giả Viên Quân một lựa chọn, hoặc là nhặt năm mươi cân củi, hoặc là nhặt mười cân phân, tự chọn !"
Tô Uất Bạch vội vàng : "Cháu nhặt củi, nhặt củi!"
Sắc mặt Lý Phú Quý lúc mới giãn đôi chút: "Về !"
Tô Uất Bạch lắc đầu: "Chú Lý, chuyện của chú xong , cháu còn mà."
Lý Phú Quý nhíu mày: "Cậu còn chuyện gì nữa?"
Tô Uất Bạch cũng vòng vo, gỡ cái gùi lưng xuống, gạt lớp cỏ dại che đậy bên .
Một mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa. Lý Phú Quý tùy ý một cái, cả bật dậy.
"Sói?"
" ." Tô Uất Bạch gật đầu.
Lý Phú Quý sắc mặt âm trầm: "Cậu khe Quỷ Liệt ? Cậu sống nữa ?"
Tô Uất Bạch: "Không, cháu gặp nó ở lưng chừng núi."
Lý Phú Quý nhíu mày: "Sao thể?"
Tô Uất Bạch trầm giọng : " sự thật là như , hơn nữa cháu gặp ba con, may mà cháu leo cây nhanh, nếu bây giờ cũng về ."
"Cháu đ.á.n.h c.h.ế.t một con, hai con còn chạy mất!"
"Cháu học nhiều thứ từ ông nội, lúc mà gặp sói xuống núi kiếm ăn ở lưng chừng núi thì điềm lành, cho nên cháu dám chậm trễ, lập tức về thông báo cho chú."
"Sói ý thức lãnh thổ mạnh, dễ dàng rời khỏi lãnh thổ của , trừ phi..." Lý Phú Quý tuy từng thợ săn, nhưng hồi trẻ cũng ít núi, đại đội trưởng thì càng thời gian núi nữa.
Tô Uất Bạch ông : "Trừ phi trong núi cũng xảy khủng hoảng lương thực."
"Cháu đoán là hai năm nay đều đói bụng, thể núi tìm hy vọng, dẫn đến các loài trong núi giảm mạnh, mùa đông năm nay khó khăn hơn ."
Sắc mặt Lý Phú Quý âm trầm, trong mắt hiện lên một tia u sầu.
Mèo Dịch Truyện
"Chuyện , sẽ thông báo cho ."
"Ngoài , chuyện công, ghi cho 20 công điểm."
"À đúng , con sói ?"
Tô Uất Bạch vội vàng : "Nộp lên, cho nhà cháu thêm một ít thịt là ."
Lý Phú Quý , mặt mày tươi rói, bàn tay to vỗ vỗ cánh tay Tô Uất Bạch: "Tốt lắm, lắm, mà, nhầm !"
Tô Uất Bạch chính nghĩa: "Nếu sự lãnh đạo sáng suốt của đại đội trưởng, cháu cũng thể giác ngộ cao như ."
Trong lòng khỏi thầm rủa, là ai, từ hôm qua đến giờ, cứ mặt nặng như chì, cứ như ai nợ mấy trăm đồng .
Quả nhiên, đổi sắc mặt là đặc điểm vùng miền, mà là bản năng bẩm sinh của con .