"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 200: Chiếc Kiệu Hoa Nhiều Người Nâng
Cập nhật lúc: 2025-09-29 10:01:00
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quét sạch tuyết cửa, Tô Dục Bạch trở về nhà. Giang Thanh Uyển đang khâu đế giày. Dưới chân cô, hai con chồn núi mọc lông tơ đang lạch bạch bò loạn xạ.
“Anh về , mệt ?” Giang Thanh Uyển nở nụ rạng rỡ khuôn mặt. Cả căn phòng dường như cũng sáng bừng lên. Vừa , cô đặt đế giày xuống, tới giúp Tô Dục Bạch cởi mũ và áo khoác quân đội. Cái bếp lò tôn trong nhà cháy mạnh, ấm áp.
Tô Dục Bạch lắc đầu: “Không mệt, chỉ là tốn nước bọt.”
Giang Thanh Uyển dịu dàng : “Vậy nghỉ , em rót nước cho .”
Tô Dục Bạch nhẹ: “Không cần vội, lát nữa tự .”
“À , trưa nay ăn gì?”
Tần Tố Lan ở bên cạnh bĩu môi: “Vợ đói , chúng ăn ở bệnh viện .” Mặc dù Tô Dục Bạch dặn dò, thể đến nhà khách ăn. họ Tô Dục Bạch phiền phức, nên ăn tạm ở bệnh viện một bữa.
“Vậy bữa tối để lo nhé, lát nữa kiếm chút thịt dê, xem mua tương mè , tối nay chúng ăn lẩu.”
“Lâu ăn, thèm.”
Mèo Dịch Truyện
Tần Tố Lan định gì đó, Tô Dục Bạch vế , lời đến miệng khỏi nuốt ngược . Thằng con trai út ngày nào cũng mệt thế , ăn chút đồ ngon cũng là chuyện nên . Tô Dục Bạch thấy Tần Tố Lan như , thầm trong lòng. Anh chính là nhận thấy Tần Tố Lan từ chối, nên mới cố ý thêm câu đó.
Bây giờ đến năm giờ, thời gian còn rộng rãi. Tô Dục Bạch trò chuyện, hỏi han chuyện nhà với , nhấc bổng hai con chồn núi lên, kiểm tra tình hình phát triển của chúng. Không vì sinh trong gian , hai con chồn núi nhỏ đặc biệt ngoan ngoãn và bám dính lấy . Thỉnh thoảng "meo" một tiếng non nớt. Thấy , Giang Thanh Uyển cũng nhịn mắng hai con “sói mắt trắng” nhỏ. Phải rằng Tô Dục Bạch những ngày vẫn luôn bận việc, hai con chồn núi vẫn luôn do cô cho ăn. Vừa mới thích quấn quýt bên cô. mỗi Tô Dục Bạch về đến, cô trở thành chúng đoái hoài.
. Mãi đến hơn sáu giờ, Tô Dục Bạch mới rời khỏi nhà, ở căn nhà đổ nát đối diện, thu những bao tải mà Quách Thủ Nghiệp gửi đến gian, vội vã về phía rừng cây nhỏ ngoại ô thành phố. Đến rừng cây nhỏ, Tô Dục Bạch trải hai lớp chiếu cói, đặt 2000 cân bột ngô và 3000 cân khoai lang xuống đất. Vì trời còn sớm, lấy thêm mấy tấm chiếu cói đắp lên. Nếu , e rằng đợi của Học viện Nông nghiệp đến, khoai lang đóng băng hết . Lần vẫn chuẩn cung cấp cho Học viện Nông nghiệp 5000 cân vật tư. Không là lấy nhiều hơn. Chủ yếu là dù lấy , Học viện Nông nghiệp cũng giữ . Mà khuấy đục thị trường lương thực, kéo giá xuống, hiện tại vẫn thiếu một nhân vật chủ chốt. Tính toán thời gian, đối phương hẳn cũng sắp nhận điện báo mà gửi . Chậm nhất là năm ngày, kế hoạch của thể thực hiện. Vừa cũng nhân lúc gian nâng cấp, điên cuồng tích trữ lương thực.
Tô Dục Bạch tựa một gốc cây, chờ đợi, thiện kế hoạch của , kiểm tra và bổ sung những thiếu sót. Không qua bao lâu, một tiếng động cơ máy kéo vang lên. Tô Dục Bạch hồn, ngẩng đầu lên. Lúc mới phát hiện trời tối hẳn, con đường nhỏ phía , một chùm sáng từ đèn pin máy kéo chiếu tới. Tô Dục Bạch lấy đèn pin nháy vài cái. Bên cũng nháy vài cái. Đợi Tô Dục Bạch hạ đèn pin xuống, mới chợt nhận chút kỳ lạ. Giao lương thực thôi mà cứ như phim điệp chiến ? Chiếc máy kéo nhanh chóng dừng rừng cây nhỏ, ba chùm sáng đèn pin xua tan bóng tối. Trịnh Hoài Viễn cũng ở đó, quanh một lượt, hạ giọng gọi: “Tô lão ..” Tô Dục Bạch bước từ rừng cây nhỏ: “Ở đây.” Trịnh Hoài Viễn vội vàng dẫn Phó chủ nhiệm hậu cần của Học viện Nông nghiệp, Vương Tu Văn tới. Phía còn năm sáu nhân viên đội bảo vệ của Học viện Nông nghiệp.
Tô Dục Bạch và đưa tay : “Phó chủ nhiệm Vương, phiền đích chạy một chuyến .” Vương Tu Văn mặt cũng nở nụ tươi rói: “Nếu ngày nào cũng chuyện vất vả như thế , dù c.h.ế.t mệt cũng cam lòng.” Hiện tại, tin tức thành phố thiếu lương thực, đối với những nắm thông tin thì là bí mật gì. Vương Tu Văn tự nhiên hiểu rõ, Tô Dục Bạch, bây giờ còn thể lấy lượng lớn lương thực, đối với Học viện Nông nghiệp mà , đại diện cho điều gì. Tô Dục Bạch phì: “Đồ vẫn ở chỗ cũ, cứ dẫn qua đó.” Đến nơi chất đống lương thực, Vương Tu Văn vén chiếu cói lên, thấy bên trong là những bao tải căng phồng, đến nỗi mắt híp đầy nếp nhăn. Tô Dục Bạch : “Phó chủ nhiệm Vương, ở đây 2000 cân bột ngô, 3000 cân khoai lang, cứ sắp xếp cân .” Trong mắt Vương Tu Văn lóe lên một tia hưng phấn, nhưng nhanh đè nén xuống, thăm dò : “Tô lão , cái chỉ tiêu , chúng thể đổi một chút ?” Tô Dục Bạch lắc đầu: “Lô lương thực liên hệ .” Vương Tu Văn chút thất vọng, nhưng cũng dám đòi hỏi quá nhiều, 5000 cân lương thực, thật lòng vượt quá mong đợi trong lòng . Anh vẫy tay hiệu, bảo của đội bảo vệ đến cân và vận chuyển.
Còn bản thì dẫn Trịnh Hoài Viễn theo Tô Dục Bạch sang một bên. Vương Tu Văn lấy một phong bì đưa tới: “Tô lão .”
“ nhiều việc, lẽ thời gian đến đơn vị chúng , giúp lãnh lương tháng .”
“Đây là tiền lương và tiền thưởng tháng của .”
“Và cả một phiếu tem nữa.”
Tô Dục Bạch cũng khách sáo, nhận lấy và : “Cảm ơn Phó chủ nhiệm Vương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-200-chiec-kieu-hoa-nhieu-nguoi-nang.html.]
Trên mặt Vương Tu Văn nở một nụ : “À Tô lão , quen ít thợ săn trong núi.”
“Cậu cũng là một thành viên của Học viện Nông nghiệp chúng , nếu thứ gì , thể thiên vị bên bên nhé.”
39. Tô Dục Bạch suy nghĩ một chút: “Hai ngày nữa , sẽ một chuyến lên thành phố, nếu lúc đó thể thu mua thứ gì , ngay lập tức sẽ gửi đến trường học.”
“Tốt, .” Vương Tu Văn Tô Dục Bạch , vội vàng gật đầu, nụ mặt cũng càng thêm tươi rói.
Sau đó lấy biên lai và một cặp táp phồng to. Anh bảo Trịnh Hoài Viễn giúp chiếu đèn pin, xoẹt xoẹt xoẹt xong hóa đơn, đóng dấu công vụ, bắt đầu đếm tiền.
“Lão , vẫn theo giá 1 đồng 3 hào, ?”
Tô Dục Bạch nghi hoặc: “Chúng đợi cân xong ?”
Vương Tu Văn : “Chúng tin tưởng .” Vương Tu Văn rõ Tô Dục Bạch năng lực lớn đến mức nào, nhưng Phó hiệu trưởng đích cảnh báo , nhất định cẩn trọng hết sức, tuyệt đối đắc tội với .
Tô Dục Bạch gật đầu: “Được.”
Vương Tu Văn nhanh đếm mấy xấp “Đại hắc thập” đưa tới: “Mỗi xấp 1000 đồng, tổng cộng 6500 đồng, lão đếm thử xem.”
Tô Dục Bạch nhận lấy và : “ tin tưởng Vương lão ca.” Có , Vương Tu Văn nể mặt như , Tô Dục Bạch cũng thể kém cỏi .
Trò chuyện một lát, bên các đội viên bảo vệ cũng cân xong, bắt đầu chất lương thực lên máy kéo. Vì Trịnh Hoài Viễn ở đó, Tô Dục Bạch rời sớm, mà đợi đến khi lương thực chất đầy lên máy kéo và khởi hành, mới thu ánh mắt.
“Lão Trịnh, về Nhà máy Thép ?”
Trịnh Hoài Viễn trầm giọng : “Hôm nay trực ban.”
Tô Dục Bạch đưa một điếu thuốc: “Vậy chúng cùng về , tiện đường ghé hợp tác xã mua bán mua chút tương mè.”
Trịnh Hoài Viễn nhận lấy rít một , do dự một chút: “Lão , chuyện tối qua..”
Tô Dục Bạch : “Anh suy nghĩ kỹ ? Nếu , dù rút lui cũng muộn đấy.”
Trịnh Hoài Viễn trầm giọng : “ hiểu, lão , rốt cuộc là chuyện gì?” Cả ngày hôm đó đều suy nghĩ lời Tô Dục Bạch hôm qua, nhưng vẫn hạ quyết tâm. khi thấy Tô Dục Bạch, đối diện với đôi mắt trong trẻo thuần khiết của . Anh thấy sự tự tin ngời ngời, đặc biệt là khí chất , từ vốn ôn hòa như ngọc, giờ thêm một tia sắc bén, mang cảm giác hùng tâm tráng chí. Lúc đó mới hạ quyết tâm. Không những chuyện khác, chỉ riêng câu của Tô Dục Bạch rằng sẽ thiếu lương thực, đủ .