"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 192: Hình tượng vững chắc!
Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:58:30
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong nhà khách, Lâm Phượng Hà từ văn phòng bước : “Tiểu Viên, Khoa trưởng Tô về ?” Vương Viên Viên dậy: “Đã về ạ, đang ở bếp.” Giọng điệu chút vui vẻ: “Chủ nhiệm, Khoa trưởng Tô kiếm một con dê về, tối nay sẽ cải thiện bữa ăn cho chúng .” Lâm Phượng Hà trầm ngâm một lát: “ ngoài một chuyến, bên Khoa trưởng Tô chịu khó chạy vặt giúp nhé.” Vương Viên Viên vội vàng gật đầu: “ , chủ nhiệm.” Lâm Phượng Hà bước khỏi nhà khách, đạp xe đạp của về phía khu gia thuộc.
Lâm Phượng Hà về đến nhà mấy phút, cửa tiếng gõ. Một đàn ông mặc áo khoác bông, vẻ mặt nho nhã nhưng chút tiều tụy bước .
“Gọi về gấp như , chuyện gì ?”
Lâm Phượng Hà đưa cho một cốc nước nóng: “Uống ngụm nước , xem môi nứt nẻ hết kìa.” Tôn Gia Đống nhận lấy uống một , thở phào nhẹ nhõm. Lâm Phượng Hà hỏi: “Tình hình thế nào ? Có mượn lương thực ?” Tôn Gia Đống lắc đầu: “Bây giờ cả nước đang gặp nạn đói, dù lương thực cũng thể dễ dàng cho chúng mượn .”
“Anh chuyện khẩn cấp, bảo về một chuyến, là để hỏi chuyện thôi ?”
Lâm Phượng Hà trầm ngâm một lát: “Em hình như hỏng chuyện .” Tôn Gia Đống cau mày: “Có ý gì?” Rồi chợt nhớ điều gì đó: “Tô Dục Bạch đến huyện thành ?” Lâm Phượng Hà gật đầu, khổ: “Hôm nay em kể cho những chuyện khuất tất ở thành phố.”
“Thế nhưng, , từ chối…” Tôn Gia Đống nét mặt nghiêm nghị hơn một chút: “Anh gì, em kể cho sót một chữ.” Lâm Phượng Hà gật đầu, kể chi tiết cuộc chuyện của hai trong văn phòng và thần thái của Tô Dục Bạch lúc bấy giờ. “Em thể cảm nhận , khi em xong, thái độ của đối với em cũng đổi ít nhiều.” Tôn Gia Đống trầm giọng : “Chắc là coi chúng là .” Lâm Phượng Hà thở dài: “Anh thông minh, em đoán là cũng nhận em đang dò xét .”
“Bây giờ ? Với , tin tức của chắc chắn chính xác ?” Tôn Gia Đống trầm giọng : “Chính vì chắc chắn, nên mới em thử dò xét thái độ của .”
“Chợ đen gần đây một lô khoai lang rao bán, giống với khoai lang mà Học viện Nông nghiệp và Nhà máy Thép của thành phố thu mua, cả về mùi vị lẫn kích thước, thể là từ cùng một nơi.”
“Người phụ trách bên chợ đen em cho liên hệ, chỉ là do một tên Hắc Tử cung cấp vật tư, còn những thứ khác thì .”
“Tô Dục Bạch lẽ là một trong hai duy nhất tiếp xúc với kênh .”
“Dù hy vọng lớn, cũng thử,” Tôn Gia Đống trầm giọng : “Phượng Hà, em ngày mai hẹn một buổi, sẽ đích chuyện với .” Lâm Phượng Hà lập tức đồng ý, vẻ mặt lộ rõ sự do dự. Tôn Gia Đống ngẩn : “Có vấn đề gì ?” Lâm Phượng Hà ngẩng đầu : “Nếu , em nghĩ vẫn đừng nên gặp thì hơn.” Tôn Gia Đống tức giận, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc: “Ồ? Em xem ?” Lâm Phượng Hà trầm giọng : “Có cha em ở đó, dù thật sự thanh trừng, là lãnh đạo quản lý trực tiếp, dù công lớn nhưng cũng !”
“Em nhờ cha giúp chạy chọt quan hệ , nếu thể điều chuyển thì nhất, dù thể, cũng nên giữ .”
“Dù thật sự giữ , thì nhà chúng cũng giữ một phần hy vọng, còn cơ hội từ đầu.”
“Tô Dục Bạch tuy em tiếp xúc thời gian lâu, nhưng tuy còn trẻ, mối quan hệ cá nhân rộng.”
“Bạn bè của , tùy tiện lôi một , cũng cấp bậc hành chính thấp hơn em, thậm chí mấy còn ngang cấp với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-192-hinh-tuong-vung-chac.html.]
Mèo Dịch Truyện
“Đây vẫn là những em hiện tại tiếp xúc mặt nổi.”
“Trong bóng tối, mối quan hệ của e rằng còn đáng sợ hơn, với những mối quan hệ và địa vị mà tạo dựng ở huyện thành bây giờ, mà vẫn lo lắng đối phó với bán lương thực, sợ phật ý đối phương.”
“E rằng chúng cũng thể nào chọc giận nổi.”
“Quan trọng nhất là, bây giờ thiện cảm gì với những lãnh đạo như các , nếu , em tin với thủ đoạn của , việc kiếm thêm một lô lương thực tinh chắc khó khăn gì.”
“Một khi thể chuyện hòa thuận, đó chính là x.é to.ạc mặt mũi.”
“Anh đừng quên, thể một lời mà đá văng Nhà máy Thép đó.” Tôn Gia Đống trầm tư, cắt ngang lời Lâm Phượng Hà. Lâm Phượng Hà thấy , tiếp tục : “Hơn nữa, cũng đang đ.á.n.h cược, cược thể lấy lương thực.”
“ thể lấy bao nhiêu? Dù thể lấy một lô lương thực.”
“Các mua với giá trần của chợ đen ?”
“Hay cách khác, các tiền ?”
“Đến lúc đó thì ? Bảo bán cho các theo giá thị trường…”
“Người bạn Tô Dục Bạch nếu thật sự lòng như , cũng sẽ ăn kiểu .”
“Vậy thì cái khoản thiếu hụt còn , để tự bù đắp ? Anh nhiều tiền như ? Không tiền, thể bỏ qua cho ?”
“Chẳng đây là ép trở mặt với chúng ?” Tôn Gia Đống thở dài: “ cũng là bệnh cấp thì vái tứ phương thôi, nếu em sớm như , để em dò xét .” Lâm Phượng Hà lắc đầu: “Anh là chồng em, dù , em cũng sẽ giúp nghĩ cách.” Tôn Gia Đống trầm giọng : “Nếu sự việc thể , thì cứ duy trì mối quan hệ hiện tại, ngày mai em một bản báo cáo lên , nâng cấp bậc hành chính của lên một bậc.”
. Buổi tối.
Vợ chồng Quách Thủ Nghiệp và Lưu Đại Hổ là những đến đầu tiên. Quách Thủ Nghiệp thấy Tô Kiến Quốc, mặt nở một nụ rạng rỡ: “Bác, bác ở đây quen ạ? Nếu bác thấy quen, đơn vị chúng cháu còn thiếu một thủ kho đấy ạ.” Tô Kiến Quốc dở dở : “Quen, quen chứ.” Môi trường việc ở nhà khách hơn ông tưởng. Ban đầu ông nghĩ công việc của chỉ là bê một cái ghế ở cổng lớn. Không ngờ ở nhà khách một phòng gác cổng, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, từ lò than bằng tôn, bàn ghế, giường, thứ gì cần đều , nước nóng cũng cung cấp hai mươi bốn giờ. Tô Dục Bạch về đưa rau cho gia đình, liền dừng xe trêu chọc: “Lão Quách, thể trắng trợn chiêu mộ như nhé?” Quách Thủ Nghiệp cãi một câu: “Ai bảo sớm, nếu chắc chắn sẽ tìm cho chú thím một công việc phù hợp nhất .” Tô Dục Bạch bật , chà, thảo nào Quách Thủ Nghiệp thể nên chuyện, cái tài khen khéo của đấy. Chu Siêu Anh mở lời hỏi: “Tiểu Bạch, thím và em dâu ? Sao qua đây?” Tô Dục Bạch giải thích: “Các cô đang ăn ở nhà, lát nữa cô cả của cháu cũng qua đó, nên phiền phức nữa.” Chẳng lẽ vợ ngại ngùng ? Chu Siêu Anh lắc đầu : “Sớm thím và vợ cháu đến, cô cũng chẳng đến phiền cuộc vui của các cháu .” Tô Dục Bạch ha hả, chỉ Quách Thủ Nghiệp bên cạnh : “Như , nếu thím và chị Hồng Mai cũng đến, thì với lão Quách bọn họ, cháu nhiều nhất cũng chỉ đĩa lạc rang nhắm rượu thôi.” Chu Siêu Anh nhịn : “Vậy nghĩa là hôm nay bọn họ ăn thịt là nhờ cô cả đấy ?” Tô Dục Bạch vẻ mặt nghiêm túc : “ , nhờ công lớn của cô đấy ạ.” Lời Tô Dục Bạch , nửa thật nửa đùa. Tuy chút bông đùa, nhưng quên sự giúp đỡ của Chu Siêu Anh và Trịnh Hồng Mai khi và Giang Thanh Uyển kết hôn. Dù là áo giày cao gót đỏ, đều bình thường thể kiếm , tốn nhiều công sức. Phát t.h.u.ố.c lá cho Quách Thủ Nghiệp và Lưu Đại Hổ một lượt, mấy cũng vội , trò chuyện đợi những khác. Chẳng mấy chốc, hai chị em Trịnh Hồng Mai và Trịnh Hoài Viễn cũng đến. điều khiến bất ngờ là, hai đến bao lâu, Triệu Chính An của Văn phòng Huyện ủy và Đỗ Phong của Cục Công an cũng theo . Tô Dục Bạch theo bản năng Trịnh Hoài Viễn một cái, nhưng thấy Trịnh Hoài Viễn cũng vẻ mặt như thấy ma. Triệu Chính An xách một túi quà lớn tới, : “Tô lão , hôm nay chuyển nhà chuyện đại hỷ, hai chúng mời mà đến, sẽ để bụng chứ?” Người thường , giơ tay đ.á.n.h mặt tươi , tuy bất ngờ sự mặt của hai , nhưng vẫn lập tức đón tiếp, tươi : “Sao thế , hai lão ca thể đến đây quả thực là khiến nhà tranh của chúng sáng bừng lên.” “Ngược là của , vốn định đích mời hai lão ca, nhưng sợ chậm trễ công việc của hai lão ca, xin hai lão ca, mong đừng trách.” Triệu Chính An và Đỗ Phong chút bất ngờ, họ cũng đến đường đột đến mức nào, chuẩn sẵn lời giải thích . ngờ Tô Dục Bạch bình tĩnh đến , còn chủ động chữa cháy cho họ. Có thể , nhất thời vẹn cả đôi đường.