"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 175: Đợi Giá Mà Bán

Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:58:13
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe Tô Dục Bạch , mặt Giang Thanh Uyển nở một nụ . Cả căn phòng như bừng sáng ngay lập tức. Tô Dục Bạch cũng khỏi sững sờ, khẽ : “Vợ ơi, em quá.” Không là do giờ đây ăn no đủ, là vì nước suối linh thiêng, Giang Thanh Uyển trong thời gian đổi nhiều, chỉ là tinh thần và hình đều phát triển đúng chỗ. Làn da ngày càng mềm mại và trắng nõn. Dung nhan cũng trở nên tinh tế hơn. Nếu tận mắt chứng kiến, Tô Dục Bạch còn nghi ngờ liệu đây là một nữa . Giang Thanh Uyển khẽ đỏ mặt: “Anh chỉ giỏi lời ngon ngọt dỗ dành em thôi.” Tô Dục Bạch lắc đầu: “Anh hề, trời đất, vợ nhất, nhất.” Giang Thanh Uyển nũng nịu liếc Tô Dục Bạch một cái, trong lòng ngọt hơn cả ăn mật. Khiến tim Tô Dục Bạch đập loạn xạ. Giang Thanh Uyển đùi Tô Dục Bạch, cảm nhận rõ rệt sự đổi của . Hai má cô càng đỏ hơn: “Đừng nghịch, em cơm cho ăn.” Tô Dục Bạch lẽ hôm nay chuyện vẫn kết thúc, nên đành kìm nén sự xao động trong lòng: “Vậy tối nay chúng thử dùng cái bồn tắm mới mua về nhé?” Giang Thanh Uyển mím môi đỏ mọng, gì. đối với Tô Dục Bạch, đó chính là câu trả lời nhất. Tô Dục Bạch toe toét: “Đi thôi, chúng cơm, hôm nay thật sự mệt , chúng nghỉ ngơi sớm một chút.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-175-doi-gia-ma-ban.html.]

Khoảng hơn 7 giờ tối, hai ăn xong cơm, Lý Phú Quý ngoài dự đoán đến. Cùng với Lưu Thiết Trụ và Vương Hưng Hòa. Ba còn xách theo hai lồng gà, chính là 20 con gà rừng mà Tô Dục Bạch mang . Tô Dục Bạch mời mấy phòng khách, lấy một hộp t.h.u.ố.c Đại Tiền Môn mời . Trước tiên hỏi về tình hình đội thợ săn cuối cùng núi, họ an xuống núi, lúc mới : “Chú Lý, lúc đó cháu quên , gà rừng chú cứ chia cho ăn thịt .” Lý Phú Quý lắc đầu: “Đây là con mồi của cháu, chúng rõ từ .” Nói xong, đợi Tô Dục Bạch gì, ông tiếp lời: “Tiểu Bạch, chuyện sâm núi già hai đứa nó kể với .” Tô Dục Bạch chút bất ngờ Lưu Thiết Trụ và Vương Hưng Hòa ở một bên, nhướng mày: “Không hối hận chứ?” Cây sâm núi hoang dã vẫn còn trong tay Lưu Thiết Trụ, Tô Dục Bạch lấy, khi về cũng nhắc đến chuyện sâm núi với Lý Phú Quý. Anh chỉ xem Lưu Thiết Trụ và họ sẽ gì. Lưu Thiết Trụ khổ lắc đầu: “Là chúng cháu với làng, suýt chút nữa gây họa lớn.” Tô Dục Bạch khẽ gật đầu, thẳng thắn : “Hiểu là .” Sau đó về phía Lý Phú Quý: “Chú Lý, chú tính toán gì ?” Lý Phú Quý trầm giọng : “ với , nhờ cháu giúp đổi thành tiền.” Tô Dục Bạch nhướng mày, chút khó hiểu: “Không đổi lương thực nữa ?” Trên mặt Lý Phú Quý nở một nụ : “ nghĩ kỹ , chúng thể việc gì cũng phiền cháu.” “Nếu thật sự nên bán thứ , thực sự tiện đến phiền cháu nữa.” Tô Dục Bạch : “Chú Lý, thực chú cũng cần vội vàng như .” “Chú quên , cái tên Lão Cẩu , đằng còn kẻ hậu thuẫn đấy.” “Thay vì chúng mò đá qua sông, chi bằng hãy chờ đợi thời cơ, giá cao.” Lý Phú Quý sững sờ một lúc, đôi mắt chút đục ngầu dần sáng lên: “ , nghĩ nhỉ?” “Vẫn là thằng nhóc cháu thông minh.” Sau đó ông trầm giọng : “Tiểu Bạch, bất kể cây sâm núi hoang dã bán bao nhiêu, cũng một nửa của cháu.” Tô Dục Bạch bật : “Không cần , cháu cứ đợi đến lúc chia tiền theo đầu .” Lý Phú Quý lắc đầu: “Chuyện bàn cãi, nếu cháu, đừng là sâm núi hoang dã, đến cọng râu sâm cũng chẳng đến lượt chúng .” “Đây là phần cháu xứng đáng nhận, Trụ Tử và họ cũng ý kiến gì.” Đó là Quỷ Liệt Hạp mà, nếu Tô Dục Bạch, làng còn c.h.ế.t bao nhiêu nữa. Lưu Thiết Trụ và Vương Hưng Hòa cũng gật đầu theo: “Tiểu Bạch, cháu đừng từ chối nữa, nếu cháu, chúng cháu bây giờ khi Lão Cẩu hại c.h.ế.t .” Tô Dục Bạch dở dở : “Được , tặng tiền cho cháu tiêu, cháu còn vui kịp nữa là.” Thấy Tô Dục Bạch đồng ý, Lý Phú Quý trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ông sợ Tô Dục Bạch nhận, mặc dù dùng tiền để bày tỏ lòng ơn chút sáo rỗng, nhưng đây là cách cảm ơn nhất mà họ thể nghĩ . Muốn những thứ khác, làng Thạch Ổ cũng . Về tình hình của Lão Cẩu và Tam Ba Lạt, Tô Dục Bạch hỏi. Bởi vì tin tưởng thủ đoạn của Lý Phú Quý. Lý Phú Quý do dự một chút, lên tiếng: “ Tiểu Bạch, còn một chuyện nữa.” Tô Dục Bạch : “Chú Lý gì cứ thẳng , lề mề như giống tính cách của chú .” Lý Phú Quý Vương Hưng Hòa: “Con tự .” Vương Hưng Hòa gãi đầu, chút ngượng ngùng: “Cái đó Tiểu Bạch, chuyện cháu đ.á.n.h bạc đây, đúng, là do em họ của cháu truyền ngoài, chính là Lâm Thúy Phân, chị dâu của Nhị Lư.” Tô Dục Bạch nhướng mày: “Ý gì?” Vương Hưng Hòa chút lúng túng: “Thực nhà cháu với cô qua nhiều lắm, hôm qua khi cô và chồng Trương Đại Lộ cãi , cô đến nhà cháu kể khổ với cháu, cẩn thận lỡ lời.” “Cô nhận lợi ích của khác, và cháu trong làng.” “Cháu cũng về nhà mới chuyện .” Lý Phú Quý trầm giọng : “ dự định ngày mai sẽ mở một cuộc họp, phê đấu Lâm Thúy Phân.” Tô Dục Bạch im lặng một lúc, trách gặp chuyện, tin đồn lan truyền khắp nơi. Cha cũng về nhanh như . Anh nghĩ trong làng do Vương Nhị Cường sắp xếp, nhưng nghĩ nghĩ cũng nhiều manh mối. Hóa là cô ? Tô Dục Bạch : “Chú Lý cứ tự quyết định là , nhưng cuộc họp cháu sẽ tham gia.” “Ngày mai cháu định núi thêm một chuyến, xem thể tìm thấy con hổ lớn và con báo đó .” Anh bao giờ là một vị thánh nhân. Lâm Thúy Phân dám , thì đừng trách tính sổ . Nghe Tô Dục Bạch , Lý Phú Quý vội vàng : “Tiểu Bạch, mấy ngày nay là đừng lên đó nữa.” “Phía chiến sĩ biên phòng, mặc dù tin tức nào truyền về, nhưng cũng yêu cầu họ cử một lực lượng vũ trang đến giúp chúng lên núi càn quét một lượt.” Tô Dục Bạch khẽ gật đầu: “Chú Lý thấy thực lực của cháu .” “Yên tâm, cháu sẽ lấy mạng sống của đùa ? Mạo hiểm.” Lý Phú Quý thấy Tô Dục Bạch quyết tâm, cũng khuyên can nữa. Còn về họ thì cũng gì bất ngờ. Nếu chỉ là tự buôn chuyện, luyên thuyên thì cũng thôi , dù đó cũng là sự thật. nhận tiền, thì bản chất khác . Huống chi còn là tiền của Vương Nhị Cường, kẻ buôn . Dù Tô Dục Bạch rộng lượng, chấp nhặt với Lâm Thúy Phân, ông cũng mở cuộc họp . Để trị dứt điểm cái thói quỷ quái của Lâm Thúy Phân, nhằm giữ gìn phong tục trong làng. Nói chuyện xong, Lý Phú Quý cùng Lưu Thiết Trụ và Vương Hưng Hòa vội vã rời . Đã chờ ‘quý nhân ghé thăm’ thì họ cũng chuẩn sớm một chút. Hơn nữa, phía công xã, ông cũng tìm cách đối phó. Lần nữa, thợ săn đều là do công xã triệu tập đến, bây giờ một lúc mất bốn ở Đại Thương Sơn. Ông chuẩn để đối phó với việc công xã sẽ xuống vơ vét. Bận rộn lắm.

Mèo Dịch Truyện

 

 

Loading...