"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 148: Thế giới riêng của hai người
Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:57:05
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Hồng Mai thấy cả ba đều thì : “Phụ nữ Liên hiệp!”
Sư Dục Bạch kinh ngạc: “Phụ nữ Liên hiệp?”
Trịnh Hoài Viễn do dự một lát, khéo léo : “Chị ơi, chị thật đấy ? Chị thể vì đang chức vụ ở đó mà khen Phụ nữ Liên hiệp chứ.”
Giang Thanh Uyển là cô gái yếu đuối như , chị đẩy em cái nơi những “thiết nương tử” đó ? Đùa ?
Trịnh Hồng Mai lườm Trịnh Hoài Viễn một cái: “Không thì im miệng. Chỗ khác thì dám , nhưng Phụ nữ Liên hiệp của huyện chắc chắn là đoàn kết nhất.”
Sư Dục Bạch lắc đầu như trống bỏi: “Phụ nữ Liên hiệp , chị Hồng Mai, chuyện cứ để em tự giải quyết .”
Anh Giang Thanh Uyển về nhà ngày nào cũng “lên lớp” cho .
Chỉ nghĩ đến cảnh cô vợ bé bỏng thơm tho mềm mại của đột nhiên đổi tính cách, Sư Dục Bạch khỏi rùng .
Trịnh Hồng Mai thấy hai đều vẻ mặt thì cạn lời: “ hai đến mức đó hả?”
“Đó là biên chế nhà nước đàng hoàng, khác còn .”
Sư Dục Bạch khổ: “Chị ơi, em ý gì khác, chỉ là tính cách vợ em lẽ hợp với Phụ nữ Liên hiệp.”
Sau đó, ánh mắt đầy tiếc nuối của Trịnh Hồng Mai, chào một tiếng kéo Giang Thanh Uyển lẩn .
Trịnh Hoài Viễn đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Em trai, đừng quên ngày ...”
Sư Dục Bạch giơ tay vẫy vẫy, ý vẫn nhớ.
Trịnh Hồng Mai Sư Dục Bạch vẻ như đang chạy trốn, buồn bực bội: “Có đến mức đó chứ?”
“ còn hết mà. Trước tiên cứ để Thanh Uyển nhận một chân chức vụ ở Phụ nữ Liên hiệp, hoạt động một thời gian chuyển , trực tiếp là cán bộ từ đầu luôn.”
Trịnh Hoài Viễn lắc đầu: “Chị ơi, chị vội quá .”
“Phụ nữ Liên hiệp là cái nơi nào chứ? Một đám ‘thiết nương tử’, khi tức lên còn dám chỉ thẳng mũi bí thư huyện mà c.h.ử.i bới.”
“Tính cách như Giang Thanh Uyển thì Sư em nỡ để em đó? Nếu dạy hư thì chị chịu trách nhiệm ?”
Trịnh Hồng Mai trợn mắt : “Làm gì mà quá lên thế?”
Rồi cô bực bội : “Vả sốt ruột như chẳng vì ? Trước đây một lòng chuyển lên cục thành phố, bây giờ thấy nhà máy thép cơ hội thì ở .”
“Lần góp tiền, chúng góp một xu, giờ tìm cách bù đắp thì cứ chuẩn trưởng phòng bảo vệ cả đời !”
Vừa nhắc đến là Trịnh Hồng Mai kìm thở dài.
Cũng là họ thật sự keo kiệt đến mức một xu cũng bỏ .
Một bên là nhân sâm núi hoang thể cứu sống cha . Một bên là thăng chức tăng lương...
Đổi là ai cũng khó mà lựa chọn.
Trịnh Hoài Viễn khổ một tiếng, Trịnh Hồng Mai đang lo cho ?
“Mọi chuyện tùy duyên thôi, cùng lắm thì em trưởng phòng bảo vệ cả đời .”
Trịnh Hồng Mai lắc đầu: “Đừng lời chán nản như . Không vẫn còn ba vạn cân lương thực về ? Chị và rể tìm vay mượn .”
“Chắc là thể gom 2000 tệ.”
Chuyện mà Sư Dục Bạch và những khác đang tính toán một khi thành công, cả nhà máy thép sẽ trải qua một cuộc đổi quyền lực.
Những như Quách Thủ Nghiệp tham gia đó, ước tính thận trọng cũng thể lên một cấp.
Cơ hội thăng tiến nhanh chóng, vượt qua cấp bậc như thế , lẽ cả đời chỉ một . Nếu thật sự bỏ lỡ, cũng chẳng chỗ mà .
“Vợ ơi, cõng em.”
Ra khỏi cửa, Sư Dục Bạch thấy Giang Thanh Uyển gió lạnh thổi qua, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng.
Giang Thanh Uyển lắc đầu: “Em .”
“Nghe lời .” Sư Dục Bạch tửu lượng của Giang Thanh Uyển, nãy uống chút đó đủ , hai lời liền cúi cõng Giang Thanh Uyển lên lưng.
Giang Thanh Uyển ôm lấy cổ Sư Dục Bạch, nghiêng đầu gương mặt đang ở gần trong gang tấc của , trong mắt lóe lên một tia dịu dàng.
“Chồng ơi, em Phụ nữ Liên hiệp .”
Sư Dục Bạch: “Ừm, . Ông xã của em sẽ sắp xếp cho em một công việc hơn.”
Anh đương nhiên hiểu ý Trịnh Hồng Mai, mượn biên chế của Phụ nữ Liên hiệp bàn đạp.
Sở dĩ , vì thành kiến gì với Phụ nữ Liên hiệp.
Mèo Dịch Truyện
Chỉ là những chuyện Phụ nữ Liên hiệp thường tiếp xúc, phần lớn đều là những câu chuyện buồn vui ly hợp.
Giang Thanh Uyển chịu đủ khổ sở, cũng trải qua đủ buồn vui ly hợp và thói đời bạc bẽo, những ngày tháng , Sư Dục Bạch chỉ cô vui vẻ.
Giang Thanh Uyển chớp chớp mắt, tinh nghịch : “Vậy em chỉ ở bên thì ?”
Sư Dục Bạch đầu, cọ má lên má Giang Thanh Uyển: “Vậy thì sẽ trói em bên , cũng mang em theo.”
“Đi vệ sinh cũng mang theo.”
Giang Thanh Uyển nũng nịu một tiếng: “Đồ đáng ghét, em mới thèm.”
Cô siết chặt vòng tay: “Chồng ơi, lúc đến đây Chu Yến với em là Triệu Tiểu Ni sinh con rạng sáng nay, là một bé trai.”
“Anh bao giờ thì chúng con đây?”
Sư Dục Bạch khẽ một tiếng: “Chúng mới cưới mấy ngày thôi, nhanh .”
Triệu Tiểu Ni chính là con dâu của Lý Thúy Hoa.
Giang Thanh Uyển nghiêng đầu, nghiêm túc : “Em nhất định cũng sẽ sinh con trai, thì chúng cứ sinh nhiều .”
Nghe , trong lòng Sư Dục Bạch khỏi xót xa.
Chỉ đoạn đường vài chục mét ngắn ngủi , Giang Thanh Uyển còn nhiều hơn tổng cộng những gì cô bàn ăn lúc nãy.
Anh dịu giọng : “Con trai con gái đều thích, con gái thì càng , là ‘áo bông nhỏ’ tri kỷ mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-148-the-gioi-rieng-cua-hai-nguoi.html.]
“ mong chúng đến muộn một chút.”
Giang Thanh Uyển khó hiểu: “Tại ạ?”
Sư Dục Bạch đầu thổi khí dái tai Giang Thanh Uyển: “Bởi vì còn ở riêng với em đủ .”
Vừa nãy Giang Thanh Uyển còn đang suy nghĩ lung tung, liệu gì ? Liệu Sư Dục Bạch cô sinh con cho ... Giờ phút , cảm nhận sự tê dại ở dái tai, má cô càng đỏ hơn.
Cái đầu vốn mơ hồ, giờ càng choáng váng hơn.
Trên đường , hai đùa giỡn, nhưng đến chỗ , Giang Thanh Uyển kiên quyết cho Sư Dục Bạch cõng nữa.
Mặc dù choáng váng, nhưng cô vẫn cố gắng .
Đến căn nhà ở huyện, Sư Dục Bạch để Giang Thanh Uyển nhà , còn thì đốt lò sưởi giường (kàng).
Rồi xách mấy thùng nước, đốt cả bếp lên.
Làm xong mới nhà tìm Giang Thanh Uyển.
Chưa đợi Giang Thanh Uyển chuyện, Sư Dục Bạch lấy một phong bì căng phồng từ trong túi áo: “ vợ ơi, cái cho em.”
Vừa nãy Giang Thanh Uyển một vòng quanh nhà, tất cả đồ đạc đều mới tinh, trong tủ còn đặt hai tấm chăn mới.
Thấy Sư Dục Bạch bước , Giang Thanh Uyển định tiêu tiền lung tung thì chặn lời, cô nghi hoặc nhận lấy phong bì nặng trịch: “Đây là cái gì ?”
Sư Dục Bạch giải thích: “Tiền bán linh chi.”
Giang Thanh Uyển bừng tỉnh: “À đúng , linh chi.”
Sư Dục Bạch mấy hôm là bán linh chi giấu trong núi , chỉ là vài ngày mới nhận tiền.
Bây giờ xem , là bán cho Trịnh Hoài Viễn hoặc Trịnh Hồng Mai ?
“Sao nhiều thế?”
Cô bây giờ cũng là từng trải, Sư Dục Bạch cũng đưa cho cô ít tiền.
Độ dày ít nhất cũng 1000 tệ .
Sư Dục Bạch khẽ nhướn mày: “1500, cũng chứ nhỉ?”
Trong lòng thực sự khỏi cảm thấy hổ.
Anh cũng giấu giếm gia đình, chỉ là nếu thật, dựa theo lời giải thích của về Linh Tuyền Thủy đây, nhân sâm núi hoang trăm năm mà khác thể mấy chục năm tìm thấy, chỉ trong hơn một tháng tìm ba củ.
Chuyện còn là may mắn thể giải thích nữa .
Giang Thanh Uyển kìm che miệng nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc.
“1500 ư?”
Thấy thành công chuyển hướng sự chú ý của Giang Thanh Uyển, Sư Dục Bạch kéo Giang Thanh Uyển về phía gian nhà phụ: “Được , tiền cứ giữ đó, về đếm từ từ. Anh dẫn em xem một thứ .”
Giang Thanh Uyển chiếc bồn tắm đặt trong phòng, sững sờ: “Đây là thứ mà giúp em tìm ?”
Sư Dục Bạch một cách đường hoàng: “Cái mà thứ ? Trời mùa đông lạnh thế , uống rượu xong, ngâm tắm rửa thoải mái bao. Nước đun sẵn , lát nữa sẽ kỳ lưng cho em.”
Tối đó, hai ở huyện thành.
Về phần ở nhà, họ để mẩu giấy, tối về là ở huyện thành.
Chủ yếu là vì hôm nay định đến bệnh viện thăm Tô Chiêu Đệ và dì cả, nhưng vì Trịnh Hồng Mai nên tạm thời đổi kế hoạch.
Ở đây họ tục lệ, buổi chiều thăm bệnh nhân là .
Sáng sớm hôm , hai xách bữa sáng đến bệnh viện huyện .
Tình hình của Trương Chiêu Đệ hơn nhiều, mặt cũng rõ ràng thêm chút da thịt.
Nhân lúc dì cả và Giang Thanh Uyển đang chuyện trong phòng bệnh, Sư Dục Bạch tìm cơ hội, lấy một ít trứng gà rừng tặng cho y tá trực ca đến phòng nhập viện nộp thêm nửa tháng tiền t.h.u.ố.c men.
Theo lời bác sĩ, tình hình của Trương Chiêu Đệ phục hồi nhanh hơn nhiều so với dự đoán của , nhiều nhất là nửa tháng nữa thể xuất viện về nhà từ từ điều dưỡng.
Cùng lúc đó.
Khác với khí vui vẻ, rộn ràng tiếng trong phòng bệnh, trong phòng họp của nhà máy thép, bầu khí chút căng thẳng.
Tần Bảo Sơn đang nắm bắt một vấn đề nhỏ nhặt đáng kể, nghiêm khắc phê bình Chủ nhiệm hậu cần Thái Đại Bằng.
Dù cũng là chủ nhiệm một phòng ban, mắng như cháu, còn chút thể diện nào.
Tình trạng kéo dài hơn mười phút, Tần Bảo Sơn mới chịu ngừng , liếc Hầu Dũng đang bên cạnh với vẻ mặt âm trầm, trong lòng hừ lạnh một tiếng mới tuyên bố bế mạc.
Hầu Dũng các cán bộ hậu cần đang ủ rũ, đen mặt : “Mấy , theo đến văn phòng của .”
Một cán bộ cấp trung thấy cảnh đều kìm lắc đầu.
Tình huống tương tự, mấy ngày nay xảy nhiều .
Ngay cả chậm chạp nhất cũng nhận mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g giữa Tần Bảo Sơn và Hầu Dũng.
Trở về văn phòng, .
Gương mặt đen sạm và vẻ mặt ủ rũ ban đầu, trong nháy mắt biến mất còn tăm .
Hầu Dũng : “Hôm nay khó , lão Thái.”
Thái Đại Bằng nhe răng : “Không gì khó ạ.”
Hầu Dũng quanh trêu chọc: “Ngày mai đến lượt ai ?”
Quách Thủ Nghiệp hăm hở : “Đến lượt !”
Hầu Dũng mắng yêu một câu: “Lần đầu tiên thấy tích cực mắng như .”
“Vẫn là câu đó, sơ hở đừng để lộ rõ ràng quá, lão giám đốc nhà máy của chúng là chút đầu óc nào.”
Quách Thủ Nghiệp gật đầu: “Thủ trưởng, bao giờ chúng hành động ạ?”
31. Hầu Dũng trong mắt u tối dâng trào, u uẩn : “Chờ đến khi thật sự nghĩ rằng nhà máy thép là ‘một lời ’ của .”