"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 131: Sóng gió càng lớn, cá càng đắt!
Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:56:48
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bữa tiệc tối kéo dài cho đến mười giờ đêm mới vặn kết thúc. Đối mặt với một bàn rượu ngon và món ăn thịnh soạn như , ai thể cưỡng . Cơ bản là ai cũng say bí tỉ. Đặc biệt là hai vị phó giám đốc nhà máy , sự "chăm sóc đặc biệt" của Quách Thủ Nghiệp và mấy khác, còn vững. May mắn đây là nhà khách, thể sắp xếp chỗ ở. Hầu Dũng cũng uống đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ một chút tỉnh táo, Thái Đại Bằng đưa về.
Sau khi sắp xếp thỏa cho , Tô Dục Bạch sang Quách Thủ Nghiệp và Trịnh Hoài Viễn còn : “Hai cũng đừng về nữa, cứ ở nhà khách ?”
Quách Thủ Nghiệp xua tay, lưỡi líu : “Không, , chị dâu chú ở nhà một …”
“Nhà mãnh hổ, về !” Trịnh Hoài Viễn cũng lắc đầu, tự trào một câu. Anh là tỉnh táo nhất ngoài Tô Dục Bạch.
Tô Dục Bạch đang định trêu Trịnh Hoài Viễn vài câu, thì Quách Thủ Nghiệp bên cạnh nắm lấy cánh tay : “Lão , , thể hỏi một chút , hôm nay chú và Hầu Dũng đ.á.n.h bài câm gì ?”
“, hỏi mạo …” Sự thật vạch trần khiến Quách Thủ Nghiệp vỡ trận, lòng cũng nguội lạnh một nửa. Đêm qua còn thấp thỏm lo âu đến mức chợp mắt . Trong lòng sớm chất chứa một bụng lời , bây giờ khó khăn lắm mới còn ngoài, mượn men rượu mà .
Trịnh Hoài Viễn , ánh mắt càng thêm sáng rõ, lúc đó theo nên nội dung cụ thể của cuộc chuyện. Trong lòng cũng ngứa ngáy như mèo cào.
Tô Dục Bạch châm chọc : “ còn tưởng thể nhịn mà hỏi chứ.” Hôm nay bàn rượu, mấy chú ý thấy Quách Thủ Nghiệp thôi.
Quách Thủ Nghiệp hổ: “Lão , …”
Tô Dục Bạch vỗ vai Quách Thủ Nghiệp: “Vừa .” Anh cũng thể hiểu, dù chuyện liên quan đến tiền đồ tương lai của , ai thể thực sự bình tĩnh .
“Thật chuyện phức tạp như các nghĩ, cũng mật ngữ gì, nếu các ở vị trí giống như Hầu Dũng, chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ hiểu.”
Mèo Dịch Truyện
“Chỉ là một chuyện, tiện quá rõ ràng, dù vách tường cũng tai.”
Quách Thủ Nghiệp và Trịnh Hoài Viễn cứ như học sinh tiểu học, vểnh tai lắng , ngay cả thở cũng cố ý giữ nhẹ hơn nhiều.
Tô Dục Bạch thấy hai như , trong lòng cũng thấy buồn . Hai trung niên một thanh niên trẻ tuổi "huấn thị", thế nào cũng thấy kỳ quặc.
phẩm hạnh của hai , Tô Dục Bạch nắm rõ mười mươi. Họ đủ tư cách để trở thành những ‘ của ’ thực sự, Tô Dục Bạch đương nhiên ngại bồi dưỡng một chút.
Tô Dục Bạch mở lời giải thích: “Theo lẽ thường, một giám đốc nhà máy cấp chính xứ, dễ dàng động đến, đặc biệt là trong tình huống ông một chỗ dựa nhỏ.”
“Cho dù ba phó giám đốc đoàn kết để hạ bệ ông , thì cũng là thương địch tám trăm, tự tổn một ngàn!”
“ các đừng quên, các với tư cách là cán bộ, trách nhiệm chính yếu nhất của các là gì.”
Quách Thủ Nghiệp và Trịnh Hoài Viễn sững sờ, trách nhiệm của cán bộ?
Trịnh Hoài Viễn dò hỏi: “Là cho nhà máy hơn?”
Quách Thủ Nghiệp chút hiểu , nhưng vì uống quá nhiều, đầu óc chậm chạp, lời đến miệng quên, sốt ruột đến mức gãi tai gãi má.
Tô Dục Bạch thấy bộ dạng của họ, lắc đầu, từng chữ từng câu : “Ý nghĩa cốt lõi của sự tồn tại của cán bộ, là phục vụ đồng chí công nhân!”
Mắt Quách Thủ Nghiệp sáng lên, vội vàng : “, cái chính là cái !”
Vì công nhân là bát cơm sắt? Công – nông – binh, hiện tại giai cấp công nhân mới là dòng chảy chính của xã hội. Một công nhân biên chế chính thức, chỉ cần phạm sai lầm, ngay cả giám đốc nhà máy cũng tư cách sa thải. nếu một cán bộ như phạm sai lầm, công nhân thể dùng nước bọt mà nhấn chìm . Anh thể vui, nhưng thể cho công nhân vui. Bằng nếu ảnh hưởng đến sản xuất, đó chính là tội nhân của nhà máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-131-song-gio-cang-lon-ca-cang-dat.html.]
Sự tồn tại của các cơ quan nhà nước là để phục vụ nhân dân. Cán bộ của nhà máy là để phục vụ công nhân. Đây là cốt lõi của xã hội hiện nay.
Quách Thủ Nghiệp nuốt nước bọt, lắp bắp : “Lão , , hình như hiểu ý chú , chú mượn tay công nhân để đẩy ông xuống ?”
Trịnh Hoài Viễn cũng đầy vẻ kinh ngạc, cũng đầu óc, từ cuộc đối thoại của hai , gần như hiểu tất cả: “Lão , chú, chú đang chơi với lửa đấy.” Chuyện , rủi ro quá lớn, một chút cẩn thận sẽ tự rước họa .
Tô Dục Bạch : “Vậy các từng câu ? Sóng càng lớn, cá càng quý.”
“Cơ hội sẽ tự động đến gõ cửa, tất cả đều là do tự tranh thủ mà .” Rồi châm chọc : “Cho dù gặp kết quả tệ nhất, các cũng thể đổ hết lên .”
Quách Thủ Nghiệp và Trịnh Hoài Viễn nhíu mày: “Tô Dục Bạch, chú coi chúng là loại nào?” Hai trong lòng chút tức giận, Tô Dục Bạch coi họ là loại nào? Sao họ thể bán em ?
Tô Dục Bạch vội vàng : “ chỉ là ví dụ thôi!”
Trịnh Hoài Viễn trầm giọng : “Ví dụ cũng !” “Chúng vô lương tâm, khác dám đảm bảo, nhưng nếu thật sự ngày đó, tuyệt đối sẽ để chú liên lụy.” “Đã , thì chuẩn tinh thần gánh chịu hậu quả, thành công thì cùng thăng chức tăng lương, thất bại thì cùng cuốn gói .”
Quách Thủ Nghiệp : “Lần mà như nữa, sẽ cắt đứt tình nghĩa với chú!”
Trong lòng Tô Dục Bạch dâng lên một tia cảm động, vội vàng xin : “Hai lão ca bớt giận, sẽ nữa.”
Mãi mới dẹp yên cơn giận của hai , trời khuya lắm . Ba chia tay ở đầu phố.
Đợi Tô Dục Bạch về đến nhà dì cả, là mười một giờ đêm. Giang Thanh Uyển vẫn ngủ, thấy tiếng mở cửa liền bước .
“Anh về , uống say ? Em nấu canh giải rượu cho .”
Tô Dục Bạch bước tới ôm lấy Giang Thanh Uyển, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh của cô, trách cứ : “Không bảo em ngủ sớm ?”
Giang Thanh Uyển khẽ : “Người sợ uống say.”
Trong lòng Tô Dục Bạch dâng lên một dòng nước ấm áp, dịu giọng : “Anh , em mau về phòng ngủ .”
Giang Thanh Uyển lắc đầu: “Không , em đun nước nóng trong bếp cho , cứ , em mang nước cho ngâm chân.” Nói cũng cho Tô Dục Bạch từ chối, đẩy trong nhà.
Nửa tiếng , tiếng ngáy của cha bên cạnh, Tô Dục Bạch chút mất ngủ. Không vì tiếng ngáy, mà là mấy ngày nay quen ôm vợ thơm tho mềm mại mà ngủ, giờ một , thật sự chút quen.
Sáng hôm . Tô Thúy Hoàn và Tô Lai Đệ dậy từ khi trời sáng để lo bữa sáng.
Khi ăn sáng, Tô Dục Bạch kể đơn giản chuyện hôm nay sẽ nhà máy thép xin nghỉ việc và nhận chức ở nhà khách huyện.
Tần Tố Lan chút sững sờ: “Hôm qua con còn ăn cơm với lãnh đạo ? Sao xin nghỉ việc ?”
Tô Dục Bạch nở nụ mặt: “Ăn cơm là để cảm ơn họ giúp gia đình , cũng là bữa cơm chia tay.” “Trước đây con với là vì sợ lo lắng, thì chuyện đấy .” “Người vươn cao, nước chảy thấp, cho con chức phó khoa trưởng, thằng út nhà đây cũng là cán bộ .” “Hơn nữa áp lực công việc ở nhà khách huyện cũng nhỏ hơn nhiều.”
Tô Kiến Quốc gật đầu: “Chuyện con tự quyết định là .” Mặc dù ông nhiều kiến thức, nhưng từ Tô Dục Bạch kiêm nhiệm nhân viên thu mua của Học viện Nông nghiệp, trong lòng ông thực cũng chút lo lắng. Dù bây giờ đang là năm đói kém, ông hy vọng Tô Dục Bạch ngày càng hơn, nhưng cũng lo bước quá lớn sẽ "đứt gân".