"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 112: Không gian mở rộng, chồn núi sinh con!
Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:55:13
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mọi chuyện là như .” Hơn nửa tiếng , Tô Kiến Quốc từ bên ngoài trở về, Tô Dục Bạch sạp, đơn giản kể những gì xảy khi núi. Tuy nhiên, lược bỏ chuyện kho vũ khí. Chỉ phát hiện một con suối nhỏ, và khi mò cá thì tìm thấy năm thỏi vàng. Tô Kiến Quốc trầm giọng : “Con tệ, tuy là ai, nhưng thấy thì khi khả năng nên giúp đỡ một tay.”
“Thôi , ngoài ăn cơm .” Ông cũng nhắc gì đến chuyện thỏi vàng. Tô Dục Bạch chợt nghĩ điều gì đó: “À cha, bên cô út, cha hỏi qua ạ?” Tô Kiến Quốc lắc đầu: “Con bé dù chuyện thật, cũng sẽ với .” Tô Thúy Phương khi trở về ít khi nhắc đến chuyện của ở Tề Lỗ, hỏi thì cũng chỉ là việc đều . Mấy đứa cháu gái bên , Tần Tố Lan cũng thăm dò qua, cô út và dượng dường như cãi vã vài với bên ông bà nội. Tô Dục Bạch cũng gì thêm, chỉ lặng lẽ ghi nhớ chuyện trong lòng.
Buổi tối, Giang Thanh Uyển chui chăn, Tô Dục Bạch đưa tay ôm cô lòng. Má Giang Thanh Uyển ửng hồng, bàn tay nhỏ bé ngăn Tô Dục Bạch , khẽ : “Anh đừng quá khuya, mai em còn dậy sớm nấu cơm.”
Sáng hôm . Giang Thanh Uyển dậy từ khi trời sáng, nhưng dùng ánh mắt vô cùng oán trách chằm chằm Tô Dục Bạch. Khiến Tô Dục Bạch trong lòng chút hoảng sợ, xòa : “Vợ ơi, cái thể trách , là em chịu buông tay mà…”
“Anh cũng nước nhân sâm kết hợp với kỷ tử rừng tác dụng mạnh đến .”
“Hơn nữa, nếu mệt, thì là mệt chứ hả? Trời gần sáng , em thương , còn trách chứ…” Giang Thanh Uyển đỏ mặt, dùng bàn chân nhỏ đá Tô Dục Bạch một cái, nũng nịu : “Không nữa.”
“Anh cứ ngủ thêm một lát , em xong cơm sẽ gọi .” Vừa , cô vội vàng mặc quần áo xuống giường. Mặc dù cả đêm ngủ bao lâu, nhưng tinh thần phấn chấn vô cùng. Tô Dục Bạch bóng lưng Giang Thanh Uyển, xoa xoa cái eo đau nhức của . Anh lấy một cốc nước suối linh ngâm kỷ tử pha sẵn từ gian , uống một cạn sạch. Quả nhiên, đây từng , vợ chồng mới cưới, ưu thế của đàn ông cũng chỉ trong mấy ngày đầu.
Rồi đó sẽ biến thành ‘chỉ con trâu c.h.ế.t vì mệt’. Với thể chất hiện tại của mà còn thấy đau lưng. Đừng quên, Giang Thanh Uyển cũng uống nước suối linh thường xuyên. Ý niệm tiến gian. Trong chớp mắt, mười tám chiếc thùng gỗ lấy từ nhà kho. Trong đó, mười sáu thùng chứa đầy những thỏi vàng xếp ngay ngắn. Một thùng một trăm thỏi, mỗi thỏi hai cân. Chỉ tính riêng vàng thỏi 3600 cân, cộng thêm những gì Tô Dục Bạch thu hoạch đó. Hiện tại trong tay , chỉ riêng vàng gần hai tấn. Hai chiếc thùng còn , một thùng là sách cổ, một thùng là ngọc thạch trang sức. Ngay khoảnh khắc lấy chúng , từng luồng ánh sáng xanh biếc bay từ các chiếc thùng. Mặc dù từng món riêng lẻ đáng kể, cùng lắm chỉ là ánh sáng huỳnh quang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-112-khong-gian-mo-rong-chon-nui-sinh-con.html.]
lượng đồ vật ở đây quá lớn. Và trong đó cũng vài món tỏa ánh sáng rực rỡ. Đó là một cuốn cổ thư và một con ấn ngọc. Tô Dục Bạch suy nghĩ một lát, quyết định mở rộng gian. Trước đây cảm thấy , nhưng khi mở thêm hai mẫu ao cá ngày hôm qua, cảm thấy gian chật chội. Cùng với quyết định của Tô Dục Bạch, gian bắt đầu mở rộng với tốc độ thể thấy bằng mắt thường. Sau khi bộ linh khí của các cổ vật tiêu tán. Kích thước gian cũng cố định ở 20 mẫu. 10 mẫu đất đen, 2 mẫu ao cá, 8 mẫu đồng cỏ. Ngoài , cơ thể cũng như tẩy rửa một nữa, cái eo còn đau nhức giờ hồi phục.
Mèo Dịch Truyện
Khóe môi Tô Dục Bạch khẽ nhếch lên, vẫy tay một cái, hai cuốn cổ thư và con ấn ngọc linh khí rực rỡ nhất rơi tay . Trong đó, một cuốn gọi là cổ thư, thực chỉ đến năm trang giấy. “Lam Kiều Phong Nguyệt?” “Là công thức nấu rượu ?” Tô Dục Bạch nhướng mày, một thứ thể bùng phát linh khí sánh ngang đồ sứ Nhữ Diêu, lẽ khá nổi tiếng, kiếp cũng là từng trải, tạm gọi là sành rượu. Thế mà từng đến loại rượu . Cất công thức nấu rượu kho riêng cẩn thận, chờ tìm cơ hội hỏi thăm. Tô Dục Bạch con ấn ngọc, hiểu thấy quen mắt? Con ấn khắc hình rồng bằng đá điền hoàng.
Anh lấy một tờ giấy in thử, khi rõ chữ đó. Tô Dục Bạch khẽ giật : “Tích Tấn Trai Tàng?” “Không là của vị Vương đội mũ sắt, Cung Thân Vương chứ?” Nhìn đến đây, Tô Dục Bạch vì thấy quen mắt . Kiếp khi đấu giá chiếc hồ lô phỉ thúy, chính là con ấn giá cao nhất. Hình như là một phú hào trong nước mua từ tay bọn quỷ nhỏ, trải qua nhiều lưu chuyển, cuối cùng mới đến buổi đấu giá từ thiện đó. Vậy thì , hậu duệ của bọn quỷ nhỏ kiếp , cuối cùng vẫn vận chuyển bí mật kho báu giấu trong hang núi Tùng Nhai về nước ? Tô Dục Bạch lạnh một tiếng, qua mới toại lòng , xem còn chuẩn một “bất ngờ” khó quên cho hậu duệ của bọn quỷ nhỏ đây? Định rời , Tô Dục Bạch đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Anh về phía mép đồng cỏ.
Một con mèo rừng đang mặt đất, cái bụng nhô lên, sắp sinh con . Tô Dục Bạch nghĩ một lát, liền kiên nhẫn chờ đợi. Đợi đến khi mèo rừng sinh thành công hai con non, Tô Dục Bạch lập tức đưa tốc độ thời gian của mèo rừng trở bình thường. Anh nuôi con mèo rừng chính là vì những đứa con trong bụng nó, để tự huấn luyện vài trợ giúp. Nếu kiểm soát tốc độ thời gian, lẽ đến khi nhớ , hai con mèo rừng trưởng thành . Thì coi như bỏ . Lúc , bên ngoài vang lên tiếng gọi của Giang Thanh Uyển. Ý thức của Tô Dục Bạch ngay lập tức thoát khỏi gian.
cảm thấy mũi ngứa, vốn định mở mắt, đổi ý định. Giang Thanh Uyển đang dùng b.í.m tóc của quẹt lên mặt Tô Dục Bạch, đột nhiên nhận thấy nhịp thở của Tô Dục Bạch đổi. Cô liền định dậy giả vờ như gì cả. còn kịp dậy, Tô Dục Bạch ôm ngang eo, đè xuống . Giang Thanh Uyển đẩy Tô Dục Bạch: “Anh gì ? Làm em giật .” Tô Dục Bạch trêu chọc: “Anh còn hỏi em gì đấy? Gan lớn , dám trêu chọc chồng hả?”
“Em , vu oan cho .” Giang Thanh Uyển mặt đỏ, lúc cô , thấy Tô Dục Bạch ngủ say, còn vẻ điềm tĩnh thường ngày nữa, yên tĩnh, khóe môi còn treo một nụ . Không mơ thấy gì? Giang Thanh Uyển nhất thời kìm chế mà một trò nghịch ngợm. Cách , khi cô còn sống, mỗi gọi cô dậy đều dùng cách . Trăm như một. “Vẫn chịu nhận?” Tô Dục Bạch nhướng mày.
Má Giang Thanh Uyển bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng cầu xin: “Thôi mà, em sai ? Em dám nữa.” “Cha dậy .” Thấy Tô Dục Bạch ý định buông tha cô, Giang Thanh Uyển mím môi, hạ giọng : “Anh yêu, em, em sai , để tối nay ?” Tô Dục Bạch nhướng mày, cúi xuống thì thầm tai Giang Thanh Uyển điều gì đó.
Dái tai Giang Thanh Uyển cũng đỏ ửng lên, mắt long lanh gợn sóng, đầy vẻ ngượng ngùng: “Được, em đồng ý ? Anh, mau thả em dậy …”