"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 109: Kho Báu Trong Truyền Thuyết
Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:55:10
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai nữ thanh niên trí thức khẽ sững sờ: “Ý gì?”
Từ Lôi trầm giọng : “Chúng thằng khốn Triệu Cường tính kế , bây giờ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch .”
“Nếu trả về nguyên quán, thì kết hôn với một địa phương là cách duy nhất của chúng .”
“Chỉ cần vượt qua giai đoạn , chúng vẫn cơ hội về thành phố.”
Hai nữ thanh niên trí thức liền rơi im lặng và giằng xé.
nếu gả cho bọn chân lấm tay bùn ở địa phương, thì sự kiên trì bấy lâu của họ ý nghĩa gì? Vì về thành phố, vì một công việc tử tế, họ nỗ lực trong suốt thời gian dài như .
Thế nhưng, đúng như Từ Lôi , đây lẽ là cơ hội duy nhất của họ. Là để bao nhiêu năm cố gắng đổ sông đổ biển, hồ sơ vĩnh viễn mang vết nhơ? Hay là đành nhẫn nhịn cầu , chờ đợi thời cơ?
Thanh niên trí thức Tôn khẽ : “, chúng về Thạch Oa thôn một chuyến , cầu xin đại đội trưởng họ.”
Ánh mắt Từ Lôi buồn bã, chút trống rỗng. Mặc dù trong lòng sớm chuẩn , hơn nữa còn là do đề xuất. Việc thanh niên trí thức Tôn về Thạch Oa thôn cố gắng thêm một nữa, thực tế là ngầm đồng ý .
Thế nhưng khi thực sự đến bước , trong lòng vẫn đau như cắt. Anh thích Tôn Miểu ngày một ngày hai, nhưng Tôn Miểu vẫn luôn giữ quan hệ mập mờ với Triệu Cường, cũng chỉ thể giấu tình cảm trong lòng, bao giờ dám bày tỏ dù chỉ một chút.
Ăn sáng xong, Tô Dục Bạch và Tô Kiến Quốc xắn tay áo, tiếp tục thiện cái nhà vệ sinh hôm qua mới một nửa.
Ở phía tường , họ đào một cái hố sâu hơn một , rộng ba mét, là một bể khí sinh học đơn giản thành.
Khi xong việc, trời gần trưa. Ăn qua loa chút gì đó, đưa mắt Tô Kiến Quốc đ.á.n.h xe lừa rời , Tô Dục Bạch cũng chào hỏi một tiếng, vác gùi núi.
Nước suối linh trong nhà cũng uống hết, nhân tiện lên núi dạo một vòng, cũng thử luôn chức năng dò tìm kho báu mới mà phát triển.
Đội săn b.ắ.n của làng bây giờ ngày nào cũng núi, để săn bao nhiêu con mồi, mà chủ yếu là để quen với môi trường rừng rậm. Đợi khi tích lũy ít kinh nghiệm, đội săn b.ắ.n sẽ còn là cảnh ngày ngày về như bây giờ nữa, mà sẽ ngủ trong rừng rậm, lúc đó mới là sống c.h.ế.t thực sự.
Tô Dục Bạch tránh tuyến đường mà đội săn b.ắ.n lên núi, theo con đường mòn dốc để leo lên.
Trước tiên đến chỗ bẫy đặt xem một lượt, thu hoạch lớn, ngoài việc cửa xoay bắt một con thỏ rừng, các bẫy khác gì. Thậm chí một cái bẫy kẹp thú còn mất, dấu vết và lông chim đất, đó là một con chim cu gáy, nhưng con thú hoang nào tha . Dấu vết đất cũng lớp tuyết rơi hôm che lấp.
Tô Dục Bạch thu hết các bẫy gian, khu trong thời gian ngắn sẽ còn gì để thu hoạch nữa.
Đi về phía 100 mét, một luồng thông tin chợt hiện lên trong đầu .
“Cách 799 mét, một bảo vật, giá trị khá cao!”
Tô Dục Bạch nhướng mày, đẩy nhanh bước chân, thông tin liên tục đổi. Anh đến một cái cây lớn đến nỗi hai ôm xuể.
Lấy dụng cụ bắt đầu đào bới. Chẳng mấy chốc, một thứ màu nâu vàng, trông như củ gừng hiện mắt.
Tô Dục Bạch mắt sáng rỡ: “Địa hoàng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-109-kho-bau-trong-truyen-thuyet.html.]
Địa hoàng, còn gọi là hoàng tinh, trông vẻ 80 năm tuổi. Chất lượng hơn nhiều so với củ hoàng tinh 50 năm tuổi mà mua ở tiệm t.h.u.ố.c bắc.
Thông báo dò tìm kho báu vẫn biến mất, Tô Dục Bạch đào sâu thêm một chút, thu hoạch thêm hai củ hoàng tinh. Tuổi đời của chúng cũng đều 50 năm.
Tô Dục Bạch lấy ba củ hoàng tinh , phủi sạch đất cát đó, nụ nở rộ mặt. Quả nhiên, việc chọn nâng cấp khả năng dò tìm kho báu là đúng đắn. Mới núi phát hiện một bảo vật như .
Thu gom hoàng tinh xong, Tô Dục Bạch đang định rời , tai đột nhiên động đậy. Không cần nghĩ ngợi gì, liền lăn sang một bên. Củ hoàng tinh trong tay biến mất, đó là một chiếc lưỡi lê ba cạnh.
Nhanh chóng dậy, ánh mắt sắc như điện, về vị trí . Một con thú màu xám bạc, cao hơn đầu gối một chút, xuất hiện ở vị trí đó.
“Grừ—!” Nó gầm lên một tiếng về phía Tô Dục Bạch, cúi xuống khi tấn công bất thành.
Tô Dục Bạch nhướng mày: “Linh miêu!”
Hóa là thứ , linh miêu là một trong những loài thú hoang giỏi tấn công lén lút nhất, thể một săn g.i.ế.c cả sói rừng và hươu nai. Chẳng trách nó thể lặng lẽ tiếp cận , mãi đến khi nó vồ tới mới cảnh giác.
Giây tiếp theo, linh miêu đột nhiên vồ tới, nhanh như chớp lao về phía Tô Dục Bạch, dường như c.ắ.n đứt cổ họng .
Tuy nhiên, đối mặt với cú vồ của linh miêu, khóe miệng Tô Dục Bạch nở một nụ lạnh.
“Xoẹt!”
Chiếc lưỡi lê ba cạnh trong tay biến mất từ lúc nào, đó là một tấm lưới thừng. Nhìn từ xa, cứ như thể con linh miêu tự chui lưới.
“Gào—!” Linh miêu phát một tiếng kêu hoảng sợ, giãy giụa thoát khỏi lưới.
Tô Dục Bạch thể chiều theo ý nó? Anh nhếch miệng , nhanh chóng thu lưới cùng với linh miêu gian.
Kiếp , từng nuôi một con linh miêu thú cưng. Về cách thức tấn công của loài , quá đỗi quen thuộc. Sở dĩ Tô Dục Bạch trực tiếp g.i.ế.c nó mà chọn bắt sống, vì tự tin thể thuần hóa con linh miêu trưởng thành . Trừ khi nuôi từ lúc còn non, nếu ai dám thể thuần hóa một con mãnh thú đầy hoang dã một cách trăm phần trăm.
, linh miêu xếp hàng mãnh thú. Ngay cả Tô Dục Bạch cũng nắm chắc. Sở dĩ bắt sống con linh miêu là vì nhận , con linh miêu đang ôm con. Nếu , Tô Dục Bạch chắc chắn sẽ chút do dự tay g.i.ế.c chết, để đổi lấy một chiếc áo khoác da linh miêu cho .
Một nụ rạng rỡ nở mặt . Mới lên núi thu hoạch lớn như , Tô Dục Bạch càng thêm mong đợi cuộc hành trình tìm kiếm kho báu tiếp theo của .
Hai giờ , Tô Dục Bạch chút u uất nghiền c.h.ế.t một con rắn độc ngủ đông, ném gian. Cứ tưởng là hang sóc, ai dè là con rắn độc chiếm hang. Không vận may ban đầu dùng hết , Tô Dục Bạch trong hai giờ gần như thu hoạch lớn nào. Ngoài việc đào vài món đồ cổ giá trị cao, thì chỉ một ít thú rừng và d.ư.ợ.c liệu kiếm tiện tay.
Trời cũng còn sớm nữa, Tô Dục Bạch định sâu thêm 500 mét nữa, nếu thu hoạch thì sẽ xuống núi, để tránh về muộn nhà lo lắng.
Mèo Dịch Truyện
Thế nhưng đầy 100 mét, liền dừng bước. Anh chút ngạc nhiên về hướng Tùng Nhai Quật xa. Vừa nãy, một loạt thông tin liên tục truyền não . Càng về phía , thông tin càng nhiều.
Tô Dục Bạch sững sờ một lúc, đó mặt lộ vẻ phấn khích: “Tùng Nhai Quật thật sự kho báu?”
Tin đồn núi Đại Thương kho báu lưu truyền từ bao giờ. Người rằng khi Liên quân tám nước rút lui, họ để một phần kho báu thể mang ở núi Đại Thương. Lại rằng của cải mà quân Nhật Bản cướp bóc năm xưa thể mang , nên cất giấu trong căn cứ quân sự ở núi Đại Thương. Những năm cũng đến đây tìm kho báu, thậm chí công xã cũng cử lên núi thăm dò.
Thế nhưng bao nhiêu năm qua, cũng ai phát hiện kho báu nào bên trong. Ngay cả nếu , thì cũng nên ở hẻm núi Quỷ Liệt.