"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 108: Kẻ vong ơn bạc nghĩa không nuôi dạy được!

Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:55:09
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Các cán bộ công xã mà sốt ruột, Lý Phú Quý và Dương Bình Sơn ngăn chặn vở kịch , nhưng hai họ thèm để ý, chỉ lạnh lùng ngoài quan sát. Họ cũng thể lệnh cho dân làng Thạch Ổ, những dân tìm họ đòi lương thực mà họ vất vả lụng cả năm trời, trong lòng họ thầm cảm tạ . Thực bây giờ, các cán bộ công xã, ngoài việc bình thường, ít khi xuống làng. Bởi vì trong lòng hổ thẹn, dám xuống. Lần nếu thật sự tiện mà nể mặt Chủ nhiệm Lâm, cộng thêm những lời thề thốt với cấp , nên họ mới đành cứng đầu theo một chuyến. Không ngờ gặp một màn kịch tính như , thở dài một tiếng, mấy cán bộ công xã đành tự tiến lên tách Triệu Cường và Từ Lôi đang đ.á.n.h . Mãi mới ngăn chặn vở kịch , mấy cán bộ công xã cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở nữa, dẫn xám xịt rời khỏi làng Thạch Ổ.

 

Lý Phú Quý bảo những dân vẫn đang công kích các thanh niên trí thức tản , tới với vẻ hổ: “Tiểu Bạch, hôm nay thật sự cảm ơn cháu.”

 

May mắn là họ vẫn luôn nhớ chuyện Tô Dục Bạch đổi thịt cho thanh niên trí thức, mấy ngày một hành động bù đắp. Bằng , chuyện hôm nay thực sự khó mà qua . Hơn nữa, ông cũng , Tô Dục Bạch cố tình mất mặt vị Chủ nhiệm Lâm là để giúp họ hả giận.

 

Tô Dục Bạch lắc đầu: “Chú Lý, chúng cần khách sáo gì.”

 

chú chắc chắn là Triệu Cường tố giác ?”

 

Lý Phú Quý lạnh một tiếng: “Xuyên Tử khi về, bảo nó công xã việc, nó tận mắt thấy, chỉ là lúc đó thằng bạch nhãn lang đó đến văn phòng thanh niên trí thức gì.”

 

Tô Dục Bạch nhẹ nhàng gật đầu, loại đúng là kẻ vong ân bội nghĩa nuôi lớn. cũng ngạc nhiên khi Triệu Cường chuyện như , nếu thật sự đói đến mức cùng quẫn, chuyện táng tận lương tâm gì cũng thể . Những vụ án mạng do một cái bánh ngô gây , ở kiếp quá nhiều.

 

Về đến nhà, Tần Tố Lan vẫn còn lải nhải , lúc đem thịt cho ch.ó ăn cũng nên cho tên bạch nhãn lang đó.

 

Mèo Dịch Truyện

Tô Dục Bạch và Giang Thanh Uyển vợ chồng phối hợp, nhanh bưng những món ăn nóng hổi bếp lên bàn. Một đĩa chân giò hầm hôm qua nhờ Cao Thắng hầm, một đĩa trứng gà rừng xào, một nồi bồ câu kho tàu, và dán thêm vài chiếc bánh ngô.

 

Thẳng thừng khiến ba cô em họ đói meo từ lâu mê mẩn, ăn ngấu nghiến.

 

Bữa tối kết thúc trong tiếng vui vẻ.

 

Tần Tố Lan sai ba cô em họ ngâm chân, đưa tay nhận Tiểu Hoa từ lòng Tô Dục Bạch, bảo Tô Dục Bạch và Giang Thanh Uyển nghỉ ngơi.

 

Giang Thanh Uyển liếc Tô Dục Bạch, mở miệng : “Bố , chúng con chuyện với hai .”

 

Tần Tố Lan sửng sốt một chút, gật đầu lên giường đất: “Chuyện gì ?”

 

Tô Kiến Quốc cũng sang.

 

Tô Dục Bạch , giải thích. Giang Thanh Uyển lấy một xấp tiền từ lớp lót áo bông đặt lên bàn.

 

“Bố , con và Tiểu Bạch bàn bạc, mỗi tháng chúng con sẽ nộp cho gia đình 20 tệ, đây là 240 tệ của năm nay.”

 

“Số tiền sẽ động đến, giữ để hai dưỡng già, chi tiêu sinh hoạt của gia đình cũng do chúng con chịu trách nhiệm.”

 

Tần Tố Lan trêu ghẹo: “Sao ? Thấy với bố cô già yếu nổi nữa ?”

 

Giang Thanh Uyển vội vàng lắc đầu: “Đâu , bố vẫn còn trẻ lắm, chúng con ý gì khác, chỉ là góp một phần tâm sức, cũng hai vất vả như .”

 

Không chỉ là góp một phần tâm sức, ba con cô út Tô Thúy Hoàn cũng cần an bài. Tô Kiến Quốc và Tần Tố Lan nếu gì bất ngờ, chắc chắn sẽ tay giúp đỡ. Tình hình bây giờ , cô đến lúc đó Tô Kiến Quốc và Tần Tố Lan lén lút tiêu tiền, thậm chí sắc mặt của họ. Cô hai tiêu tiền một cách an tâm hơn.

 

Thế nên lúc nãy ở trong bếp, khi bàn bạc với Tô Dục Bạch một chút, hai nhanh chóng đạt sự đồng thuận.

 

Tần Tố Lan và Tô Kiến Quốc , suy nghĩ một lát: “Được thôi, là tiền dưỡng già, thì chúng xin nhận.”

 

Trên mặt Giang Thanh Uyển nở một nụ rạng rỡ.

 

Trở về phòng, Giang Thanh Uyển lấy một chiếc chìa khóa mở cái bàn nhỏ đặt giường đất, từ bên trong lấy một cái hộp sắt, từ trong túi áo móc một nắm tiền đếm đếm bỏ trong.

 

Tô Dục Bạch bước , liền thấy Giang Thanh Uyển đang quỳ gối giường đất, từng tờ từng tờ đếm tiền. Đến cả cô cũng .

 

Tô Dục Bạch đóng cửa cài chốt, bước tới ôm lấy Giang Thanh Uyển. Giang Thanh Uyển giật , đầu lườm Tô Dục Bạch một cái: “Anh hù c.h.ế.t ?”

 

Tô Dục Bạch ôm Giang Thanh Uyển buông tay, ghé sát má cô: “Vợ ơi, trời khuya , ngày mai còn dậy sớm nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-108-ke-vong-on-bac-nghia-khong-nuoi-day-duoc.html.]

 

Má Giang Thanh Uyển đỏ bừng, vội vàng kéo tay Tô Dục Bạch đang luồn trong áo bông : “Anh buồn ngủ thì ngủ , em còn đếm xong. Vừa nãy gián đoạn, hại em đếm từ đầu.”

 

Tô Dục Bạch : “Tiền chạy , mai em từ từ đếm.”

 

Nói đưa tay tắt đèn.

 

“Anh… ừm…”

 

Sáng sớm hôm .

 

Giang Thanh Uyển ngáp một cái mở mắt , mở mắt thấy Tô Dục Bạch đang cô với ánh mắt đầy ý .

 

Nhìn sắc trời bên ngoài, cô nhịn đưa tay véo một cái eo : “Tô Dục Bạch, là con lừa ?”

 

Cô cảm thấy eo sắp đứt .

 

Hôm nay dậy muộn nữa , Tần Tố Lan sắp trêu cô .

 

Tô Dục Bạch quá lên hít một lạnh kêu đau. Giang Thanh Uyển thật sự tưởng đau, vội vàng buông tay, xoa mấy cái cho . nhanh cô thấy khóe miệng Tô Dục Bạch cong lên nụ , mà cô Tô Dục Bạch đang cố tình trêu cô?

 

Cô bĩu môi lưng với , Tô Dục Bạch , vòng tay ôm lấy vòng eo thon mềm mại của Giang Thanh Uyển: “Là do em yếu ớt quá thôi, đợi hôm nay kiếm ít đồ về, tẩm bổ cho em thật .”

 

Vừa , tay bắt đầu ngoan.

 

Không còn cách nào khác, vóc dáng của vợ đúng là cực phẩm.

 

Giang Thanh Uyển vội vàng , đỏ mặt : “Anh đừng quậy nữa, em dậy .”

 

Hai đùa giỡn trong chăn một lúc, khi Giang Thanh Uyển mặc xong quần áo ngoài, má cô vẫn còn ửng hồng.

 

“Thanh Uyển, hôm nay con dậy sớm thế?”

 

Tần Tố Lan từ bếp , mở miệng hỏi. Giang Thanh Uyển còn tưởng Tần Tố Lan trêu chọc , đang định gì đó. Tô Dục Bạch nhanh hơn một bước : “ , Thanh Uyển dậy từ lúc trời sáng .”

 

Giang Thanh Uyển còn mơ màng, liền Tần Tố Lan tiếp tục : “Bánh bao hấp ít quá, cũng tại quên với con, bố con hôm nay đón cô út con về, còn định bảo ông mang ít bánh bao qua cho cô cả con.”

 

Ban đầu cô định tự bữa sáng, ai ngờ bếp thấy bữa sáng chuẩn xong . “Con…” Giang Thanh Uyển đến đây, hiểu chuyện gì đang xảy chứ? Là Tô Dục Bạch cô quá mệt mỏi, nhưng cô nhạy cảm, sẽ lo lắng Tần Tố Lan ý kiến về , nên dậy từ lúc trời sáng để chuẩn bữa sáng cho cả nhà.

 

Tô Dục Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ của Giang Thanh Uyển véo nhẹ, nháy mắt với cô, như thể đang , chồng em vẫn đáng tin ?

 

Trong mắt Giang Thanh Uyển lóe lên một tia dịu dàng, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào.

 

Vào lúc , tại văn phòng thanh niên trí thức của công xã, Từ Lôi và hai nữ thanh niên trí thức thất thần bước .

 

Thanh niên trí thức Tôn cay đắng, hốc mắt sưng đỏ: “Xong , xong !”

 

Gia đình cô đang giúp cô chạy chọt quan hệ, ban đầu nhiều nhất là ở đến cuối năm, cô thể trở về thành phố . Giờ thì thứ đều tan tành. Thời buổi , ngay cả trong thành phố, trong nhà cũng lương thực dư thừa. Gia đình cô sẵn lòng trả một cái giá nào đó để cô trở về, là vì khi về, cô sẽ một công việc đãi ngộ , thể tăng thêm một suất lương thực định mức và thu nhập cho gia đình. Nếu , trong cảnh hiện tại, ai cũng trong nhà thêm một kẻ ăn bám.

 

Tình hình của Từ Lôi và họ cũng tương tự như thanh niên trí thức Tôn, gia đình chạy chọt quan hệ gần như xong xuôi. Thế nhưng tất cả thứ đều thằng khốn Triệu Cường phá hỏng.

 

Từ Lôi hít một thật sâu: “Không, chúng vẫn còn cơ hội!”

 

Hai nữ thanh niên trí thức vô thức ngẩng đầu lên, chăm chú . Từ Lôi thanh niên trí thức Tôn, trong mắt lóe lên một tia giằng xé, cuối cùng vẫn dời ánh mắt , từng chữ một: “Kết hôn!”

 

 

Loading...