Trở Về Thập Niên 70: Làm Thanh Niên Tri Thức, Cùng Chồng Làm Giàu Nuôi Con - Chương 95: Cô ấy cũng từng lấy chồng sinh con ở quê
Cập nhật lúc: 2025-09-22 11:09:34
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Thanh Thanh cần tìm chủ nhiệm để xin nghỉ phép và bàn giao công việc, cô bắt buộc về Tây Kinh một chuyến. Sắp đến kỳ nghỉ hè , nghỉ hè năm nay cô chắc chắn thời gian về nhà mà dồn lực cho kỳ thực tập. Giáo viên và chủ nhiệm coi trọng cô, nếu thể hiện , nghiệp mà thể ở Bệnh viện Lục quân thì quá . Suy nghĩ của cha cũng là cô nghiệp về Tây Kinh, thẳng bệnh viện quân y nhất ở Tây Kinh, nhưng nếu ở Bệnh viện Lục quân Kinh Đô thì chắc chắn hơn bệnh viện quân y ở Tây Kinh!
Hàn Kiến Vũ nhất quyết đòi theo Hoắc Thanh Thanh. Hoắc Thanh Thanh lạnh mặt : "Lên giường ."
Hàn Kiến Vũ: "Không , cũng ngủ , khó chịu lắm." Anh chính là cái lao lực khổ sai, đến Tây Kinh cuộc sống quá mức, trong tuần , cuối tuần nghỉ ngơi, con cái bao nhiêu giúp trông, một tháng gặp Hoắc Thanh Thanh một , hoặc là đến Kinh Đô, hoặc là Hoắc Thanh Thanh về Tây Kinh, đây là cuộc sống mà đây mơ cũng thấy! ngày càng cảm thấy ngột ngạt buồn chán, trút hết lửa giận lên Hoắc Thanh Thanh, còn suýt nữa uống rượu chết.
Hoắc Thanh Thanh mím môi kiểm tra qua cho Hàn Kiến Vũ, : "Nằm xuống đừng nghĩ gì cả, là bắt buộc ngủ, thả lỏng tâm nghỉ là , uống nhiều nước nóng, tiểu nhiều, em xong việc sẽ về nhanh thôi, lát nữa trời mát hơn chút chúng cùng ngoài dạo."
Hoắc Thanh Thanh gặp chủ nhiệm và giáo viên. Chị cả phòng ký túc xá, Vương Hồng, đến gõ cửa. Hàn Kiến Vũ mở cửa thấy một phụ nữ xa lạ: "Gõ nhầm cửa ." Định đóng cửa .
Vương Hồng: "Hoắc Thanh Thanh ở đây ?"
Hàn Kiến Vũ: "Không , đến bệnh viện , cô là ai?"
Vương Hồng: " là bạn cùng phòng của Thanh Thanh, Vương Hồng. Anh hôm nay cảm thấy thế nào?" Vương Hồng chuyện với Hàn Kiến Vũ bằng giọng điệu quen.
Hàn Kiến Vũ vẫn ý định cho . Trước đây đến Kinh Đô đều gặp Hoắc Thanh Thanh ở bên ngoài, từng gặp bạn cùng phòng và bạn bè của cô, chỉ mới chiều hôm qua ở Bán Pha gặp một tên Vương Lệ Trân.
Thấy Hàn Kiến Vũ cảnh giác, Vương Hồng : " gặp , tối qua là và Vương Lệ Trân cùng Tiểu Thất đưa đến bệnh viện."
Hàn Kiến Vũ ngượng ngùng nắm chặt tay: "Khiến chị chê ."
Vương Hồng: "Chê thì đến nỗi, chỉ là thật sự sợ hãi thôi. Tiểu Thất khi nào về?"
Hàn Kiến Vũ: "Cô mấy giờ về, chị tìm cô việc gấp ? Cô chỉ đến bệnh viện tìm chủ nhiệm."
Vương Hồng sáu rưỡi mới đến ca việc, đồng hồ đeo tay, còn sớm! Cô chính là đến sớm để tìm Hoắc Thanh Thanh và Hàn Kiến Vũ, ngờ Hoắc Thanh Thanh ở đây.
" thể ?" Vương Hồng thẳng thắn .
Hàn Kiến Vũ im lặng một chút, gật đầu nghiêng nhường đường: "Vào !"
Hàn Kiến Vũ mấy năm nay lái xe cho thị trưởng, quen nhiều cũng học nhiều cách thức đối nhân xử thế. Anh đóng cửa mà để cửa hé mở, như cản đường khác, cũng khiến hiểu lầm gì.
Dưa hấu vẫn còn, Hàn Kiến Vũ mời Vương Hồng ăn dưa hấu, pha cho cô một tách .
Vương Hồng hơn Hàn Kiến Vũ hai tuổi, năm nay ba mươi hai sắp ba mươi ba. Tính tình cô cởi mở thẳng thắn, cầm dưa hấu lên ăn ngay, bưng tách uống vài ngụm xong, Hàn Kiến Vũ, : " là lớn tuổi nhất phòng ký túc xá, Tiểu Thất là nhỏ nhất, chúng đều là thanh niên trí thức thi đỗ học viện y khoa. Chuyện của hai cũng Tiểu Thất kể qua một ít, thực cũng , chỉ khác là hai cắn răng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, đến ngày hôm nay dễ dàng. Tiểu Thất của chúng là cô gái nhất đời , từng thấy dáng vẻ tiểu thư đỏng đảnh của con bé, cũng từng thấy con bé đối xử vô tình với những theo đuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-lam-thanh-nien-tri-thuc-cung-chong-lam-giau-nuoi-con/chuong-95-co-ay-cung-tung-lay-chong-sinh-con-o-que.html.]
Hàn Kiến Vũ, thể đối xử với con bé như ?"
Hàn Kiến Vũ: " cũng cảm thấy khá khốn nạn, hối hận đến xanh cả ruột gan , nhưng thực sự tổn thương cô , chị Vương, chị xem đây?" Mặc dù còn mật một phen, nhưng đó đều là do mặt dày cưỡng hôn, thể cảm nhận cô thật sự khác , lẽ là quá thất vọng về ?
Vương Hồng khẽ một tiếng, : " cũng , nhưng tin nếu bản lĩnh chọc giận thì nhất định bản lĩnh dỗ dành . Anh và Tiểu Thất sống cùng thời gian dài hơn chúng quen , hiểu con bé hơn chứ?"
Nói thật, Hàn Kiến Vũ cảm thấy hiểu Hoắc Thanh Thanh, giờ vẫn hiểu. Kể từ năm nào đó cô đòi về thành phố, một giây một phút cũng ở nữa, đột nhiên về nữa, còn trở mặt thành thù với tên Trương Quốc Hoa , càng hiểu nổi cô.
Bây giờ, cô học đại học ở Kinh Đô, còn lái xe cho thị trưởng. Dù nỗ lực học hỏi nâng cao bản , nhưng vẫn luôn cảm thấy xứng với cô, và cảm giác khủng hoảng vì xứng ngày càng nghiêm trọng. Anh thường xuyên đến Kinh Đô, Kinh Đô chính là Kinh Đô, cách giữa thành phố Tây Kinh và Kinh Đô là một chút, mà là cách biệt ngàn trùng. Nước chảy chỗ trũng, trèo chỗ cao, cô vốn dĩ cao hơn nhiều về mặt, khi học ở Kinh Đô, tầm và kiến thức của cô bỏ xa mấy con phố.
Hàn Kiến Vũ thở dài: "Dù gây chuyện lớn ."
Vương Hồng, : " ít nhiều cũng một chút chuyện hai cãi . rõ cho , con trai theo đuổi Tiểu Thất nhà chúng đúng là nhiều, nhưng con bé từng cho ai một cơ hội nào, mãi mãi chỉ một câu: ‘ kết hôn sinh con, con mua nước tương ’ là chặn c.h.ế.t ."
Hàn Kiến Vũ mím môi gì. Anh thể cảm nhận Hoắc Thanh Thanh đang thật với , nếu cô thật sự ly hôn thì ?
Hàn Kiến Vũ ủ rũ : "Cảm ơn chị Vương với những điều , cô sẽ phản bội , nhưng , haiz, thôi bỏ ."
Vương Hồng : " ở nông thôn tròn chín năm, thiếu mấy tháng nữa là mười năm, là một phụ nữ nông thôn chính gốc , thể hiểu . Nói thật với , coi là ngoài, ở quê cũng từng lấy chồng sinh con."
Hàn Kiến Vũ khá kinh ngạc, kỹ phụ nữ quả thực cũng thời thượng lắm, cách ăn mặc cũng chỉ nhỉnh hơn ở quê một chút xíu, tuy tinh thần, nhưng ánh mắt che giấu vẻ từng trải.
Vương Hồng : "So với Tiểu Thất tự thấy hổ thẹn bằng. Sau khi thi đỗ đại học thì về nữa, là phụ nữ xa bỏ chồng bỏ con trong miệng khác."
Hàn Kiến Vũ: "..." Im lặng một lúc lâu, trầm giọng : "Là con trai con gái?"
Vương Hồng: "Con trai, năm nó năm tuổi, bây giờ hơn tám tuổi, sắp chín tuổi , đang học ở trong thôn!"
Hàn Kiến Vũ : "Còn một năm nữa là nghiệp , nghiệp thể đón con ngoài học chứ?"
Vương Hồng lắc đầu: "Không đón , nhà họ sẽ để mang con , cha nó là giáo viên trong thôn, cố chấp ngu hiếu, haiz! Thôi bỏ , đang chuyện các lôi chuyện của đây!"
Họ học đại học mỗi tháng đều trợ cấp, Vương Hồng đều chắt chiu tiết kiệm, vài tháng gửi chút tiền về cho con. Muốn xem ảnh con trai còn gửi nhiều tiền hơn mới , nếu ông bà nội cho phép bố nó đưa con chụp ảnh gửi cho Vương Hồng.
Hoắc Thanh Thanh từng khuyên Vương Hồng đừng gửi tiền, trực tiếp mua quần áo và đồ dùng học tập gửi về. Người lớn ở nông thôn cả năm cũng chẳng tiêu mấy đồng, trẻ con ngoài việc cửa hàng đại lý mua mấy viên kẹo thì căn bản chỗ tiêu tiền, thà gửi quần áo giày dép, cặp sách và đồ dùng học tập còn hơn.