Trở Về Thập Niên 70: Làm Thanh Niên Tri Thức, Cùng Chồng Làm Giàu Nuôi Con - Chương 87: Thương tiếc cho cô ấy
Cập nhật lúc: 2025-09-21 08:59:19
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý do Hoắc Thanh Thanh thể ăn cùng Tô Bằng Trình là vì giúp cô ở Hàn Gia Thôn, nhưng ngờ đưa cô đến đây ăn cơm, còn giới thiệu bạn bè cho cô.
Tô Bằng Trình khóa xe xong, phát hiện Hoắc Thanh Thanh đang mím môi, nụ chạm đến đáy mắt, yên tại chỗ .
Tô Bằng Trình khẽ nhướn mày: "Đã đến thì thôi?"
Ánh mắt Hoắc Thanh Thanh thẳng Tô Bằng Trình, : " ý , nhưng những bữa ăn như thế nhất nên rõ với . Tình hình của ít nhiều cũng , rước lấy những phiền phức cần thiết."
Tô Bằng Trình thu ánh mắt, ngước lên Hoắc Thanh Thanh: "Hôm nay là suy nghĩ chu đáo, nếu em cảm thấy , thì cần quen bạn bè nữa, chỉ đơn giản ăn một bữa cơm thường thì quá đáng chứ?"
Hoắc Thanh Thanh thực hiểu rõ lắm về tình hình của Tô Bằng Trình, chỉ là Kinh Đô, ngoài gì cả. Dù kiếp cuộc sống của chính cô cũng một lời khó hết, tâm trạng quản chuyện của khác.
Hoắc Thanh Thanh gật đầu, : "Được! cũng ý gì khác, chỉ là đột ngột quen bạn bè của như chút ."
Tô Bằng Trình nghĩ , nhưng lúc cũng tranh cãi với cô về những điều , : "Vậy thì chỉ ăn cơm thôi, quen ai cả."
Hoắc Thanh Thanh theo Tô Bằng Trình cửa một bàn lớn thanh niên vẫy tay với hai . Tô Bằng Trình sắp xếp cho Hoắc Thanh Thanh ở một chỗ cạnh cửa sổ: "Em đợi một lát, qua đó chào hỏi họ một tiếng qua ngay."
Hoắc Thanh Thanh cũng là chuyện bé xé to, dù kiếp cô tâm tư của Tô Bằng Trình, cho nên, thể giả vờ . Dù cô cũng là gia đình, kết bạn, đặc biệt là bạn khác giới, vẫn chừng mực.
Người đó (Hàn Kiến Vũ) thể là dốc hết tất cả những gì cho cô, thì cô cũng thể phụ lòng dù chỉ một chút, như mới công bằng.
Tô Bằng Trình nhanh . Hoắc Thanh Thanh đang xem thực đơn, đây là một trong ít nhà hàng kiểu Tây ở Kinh Đô.
Hoắc Thanh Thanh gọi một phần bít tết bò, một phần tráng miệng. Tô Bằng Trình cũng gọi một phần bít tết bò, còn gọi thêm một phần salad, hai ly nước ép trái cây và các món ăn nhẹ khác.
Hoắc Thanh Thanh phát hiện bàn lớn ngừng về phía họ, còn bình đầu luận chân.
"Có với bạn bè là sẽ đưa đến ?"
Tô Bằng Trình sững : "Không , mặc kệ họ, đều là bạn nối khố lớn lên cùng thôi, gì ."
Trong lúc chờ món ăn, ánh mắt Tô Bằng Trình thẳng thắn Hoắc Thanh Thanh: "Em cần lo ngại gì cả, chỉ cảm thấy em một học ở đây, thêm bạn bè thì thêm một con đường, lỡ gặp chuyện gì khó giải quyết thể tìm họ giúp đỡ. Dù trường bọn quản lý nghiêm, phần lớn thời gian nghỉ lễ cũng ngoài ."
Hoắc Thanh Thanh: "..."
Tô Bằng Trình tiếp tục : " em lo ngại điều gì, cho dù kết hôn sinh con thì em hết vẫn là chính em chứ! Có tự do cá nhân, quyền tự do kết bạn chứ? Trước lúc hạ phóng là do cảnh, quá nhiều chuyện lựa chọn, nhưng khi về thành phố, bất luận là học , giao tiếp xã hội cũng là một phần cuộc sống của chúng mà! Em thể nào cả đời chỉ quanh một Hàn chứ!
Cho dù Hàn bản lĩnh lớn bằng trời, một khi em chuyện gì ở đây, cũng lực bất tòng tâm (vì ở xa), ?"
Từng chữ của Tô Bằng Trình đều vấn đề gì, nhưng tai Hoắc Thanh Thanh cũng chút thoải mái. Nói thật lòng cô đắc tội với Tô Bằng Trình một cách khó hiểu, dù kiếp kiếp đều từng hại cô, cũng bất kỳ ân oán gì với cô, nhưng mấy câu lúc trong lòng chính là thoải mái.
Hoắc Thanh Thanh nâng ly lên, Tô Bằng Trình: "Mượn hoa kính Phật, mời một ly!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-thap-nien-70-lam-thanh-nien-tri-thuc-cung-chong-lam-giau-nuoi-con/chuong-87-thuong-tiec-cho-co-ay.html.]
Hai cụng ly, Hoắc Thanh Thanh uống một ngụm nước ép, : " tin tất cả ý định ban đầu của đều là , nhưng cũng quyền chấp nhận, xem?"
Tô Bằng Trình: "..."
Hoắc Thanh Thanh tiếp tục : " cảm thấy kết bạn là chuyện nước chảy thành sông, chứ cố ý tạo . tin bạn bè của đều là , nhưng tinh lực để cố ý kết bạn. Tuy và đều từng ở nông thôn nhiều năm, nhưng trải nghiệm của chúng giống , chỉ là tham gia lao động thanh niên trí thức, còn là thực sự hòa nhập cuộc sống nông thôn để sinh sống. Có lẽ vẫn hòa nhập cuộc sống thành thị!"
Bàn lớn của họ mấy cô gái, qua đều trạc tuổi Hoắc Thanh Thanh, trông còn lớn tuổi hơn cô, nhưng là đều là những cô gái kết hôn sinh con, dấu vết của củi gạo dầu muối và vất vả lo toan việc nhà vụn vặt con cái. Cho dù Hoắc Thanh Thanh khi về nhà sống , nhưng vẫn khác với .
Tinh lực của một chỉ bấy nhiêu, cố ý vơ kết bạn thì tốn tâm tư duy trì quan hệ, điều đối với Hoắc Thanh Thanh mà quá mệt mỏi.
Tô Bằng Trình vẫn luôn thương cảm Hoắc Thanh Thanh, cũng tiếc nuối cho cô. Bất kể bây giờ cô và Hàn Kiến Vũ thuận vợ thuận chồng , cuộc sống trông vẻ mỹ mãn thế nào, nhưng trong mắt đó chính là một lựa chọn trong sự bất đắc dĩ, là chuyện bất khả kháng, cho nên, vẫn thương tiếc cho cô, bất bình cô, nhưng bất lực.
Tô Bằng Trình nâng ly, Hoắc Thanh Thanh, : "Là suy nghĩ chu đáo, ly coi như tạ ."
Hoắc Thanh Thanh: "Tạ thì đến nỗi, cũng ý ."
Đồ ăn mang lên, hai cúi đầu ăn cơm. Ăn gần xong, Tô Bằng Trình mới hỏi một câu: "Anh Hàn đến Tây Kinh sắp xếp công việc ?"
Hoắc Thanh Thanh ngẩng đầu Tô Bằng Trình: "Sắp xếp , tiên lái xe cho một cấp cũ của cha , đợi cơ hội khác."
Tô Bằng Trình : "Cũng tệ, là nghề cũ của Hàn, với năng lực của chắc chắn thể ."
Hoắc Thanh Thanh: " cũng cảm thấy thể ."
Hoắc Thanh Thanh rõ lái xe cho lãnh đạo lớn như Dương Thành là chuyện dễ dàng.
Hai cũng quá nhiều chủ đề để , chủ yếu là Hoắc Thanh Thanh cảm thấy gì để với Tô Bằng Trình, còn Tô Bằng Trình cũng cảm thấy hổ vì hành vi tự ý chủ ngu ngốc hôm nay của , nên đành nhăng cuội vài câu đưa cô về.
Lúc rời , cả bàn đều dậy chào Tô Bằng Trình và Hoắc Thanh Thanh. Một thanh niên trong đó dáng vẻ du côn vẫy tay với Hoắc Thanh Thanh: "Người nhỏ tạm biệt!"
Hoắc Thanh Thanh: "..." Từ " nhỏ" dùng cho con gái nhà cô thì hợp.
Trên đường về, Tô Bằng Trình gần như gì nhiều, ngược Hoắc Thanh Thanh nhiều hơn.
Đưa đến cổng trường, Hoắc Thanh Thanh cổng trường , Tô Bằng Trình mới đầu rời . Trên đường về xe chạy nhanh, trong lòng buồn bã khó hiểu, luôn cảm thấy Hoắc Thanh Thanh sống phần quá dồn nén, rõ ràng mới ngoài hai mươi tuổi mà sống như một trung niên cô đơn tịch liêu.
Hoắc Thanh Thanh rẽ thẳng đến bưu điện gọi điện thoại về nhà.
Hàn Kiến Vũ ngay bên máy điện thoại chờ, điện thoại reo hai tiếng nhấc máy.
Hai vài câu thì điện thoại con gái và con trai giành mất, hai đứa ôm điện thoại, ngừng gọi .
"Mẹ ơi bao giờ về nhà ạ?"
"Mẹ mua đồ ăn ngon cho con ?"