Hạ Nam Châu kinh ngạc thấy bố cửa, giày còn kịp đổi, liền hỏi:
“Ba, ba ?”
Lúc gọi điện cho thư ký Trần, ông chỉ trong nhà việc, mong sắp xếp cho về một chuyến, nhắc đến Triều Triều.
Hạ Bồ bước quanh nhà ăn, giải thích:
“Là chú hai của con . Thím hai mới ở nhà chúng , tận mắt thấy Triều Triều. Sau đó ba họp xong, thư ký Trần bảo con gọi điện cho ba, ba liền đoán chuyện hẳn là thật.”
Nói đến đây, ánh mắt ông rốt cuộc dừng Triều Triều. Cô bé còn đang cẩn thận nhón nhón miếng điểm tâm ở khóe miệng để ăn nốt, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nai con ông.
là Triều Triều. Cháu gái của ông!
Hạ Bồ bước nhanh , nhưng đến mặt thì khựng , chậm rãi :
“Đã trở về… .”
Ông khắc chế xúc động, chỉ đưa tay khẽ xoa đầu cô. Bao nhiêu khói mù trong mắt, cũng theo đó mà tan .
Triều Triều chút khẩn trương, nhỏ giọng gọi:
“Ông nội?”
“Ừ, là ông nội đây.”
Hạ Bồ vốn ít lời tình cảm, nhưng luôn dùng hành động để bày tỏ. Biết cháu gái thích đu , ông lập tức cho dựng trong phòng cô một cái. Giờ gặp , ông gì thêm, chỉ lặng lẽ dõi theo rời mắt.
Tống Trân khẽ đẩy ông:
“Ông như , Triều Triều sợ đấy, còn ăn uống gì nữa.”
Hạ Bồ vội mặt , chớp đôi mắt cay xè:
“Ông , nữa.”
Giản Vân Tang hiểu tâm tình cha chồng, liền :
“Ba ở đây trò chuyện, chúng con đưa Triều Triều sân dạo một vòng.”
“Đi , .”
Triều Triều còn cầm bánh trong tay, ngoan ngoãn theo ba ngoài.
Cháu gái , Hạ Bồ lập tức đầu theo, ánh mắt vẫn quyến luyến thôi. Tống Trân thấy buồn , đưa cho ông tờ khăn giấy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-sau-xuyen-khong-ca-co-trieu-nhin-ta-lon-len/chuong-46-xet-nghiem-adn.html.]
“Lau , bộ tịch. Triều Triều trở về, một chút thì ?”
“Bà thì gì chứ.” Hạ Bồ lườm vợ. “Cháu gái mới về, thể để nó thấy ông nó mất mặt . Với , chuyện thế , Nam Châu cũng nên gọi ngay. Nếu Hạ Vinh, còn chẳng .”
Tống Trân đáp:
“Nam Châu gọi . Chỉ là Vương Bình Thu miệng nhanh quá.”
Nghe đến đây, Hạ Bồ thoáng nghiêm mặt, hạ giọng:
“Cháu nó là mới tìm về hôm ? Xét nghiệm ADN… ?”
“Chưa.” Tống Trân do dự. “ nghĩ cần. Vân Tang nhận định , chúng cũng cảm giác chắc chắn đây là Triều Triều.”
“Vẫn nên .” Hạ Bồ trầm giọng. “Bà quên ?”
Mấy năm qua, Hạ gia từng gặp trường hợp tưởng tìm Triều Triều. Có ba bốn , bọn trẻ đều quá giống, đến nỗi bọn họ suýt tin. Một còn Tống Trân xúc động ngã bệnh hai ngày, trong nhà chìm trong nặng nề.
Lần , ánh mắt đầu tiên khiến tất cả tin chắc đó là Triều Triều. Hạ Bồ vẫn yên tâm: “Làm xét nghiệm cho chắc.”
Tống Trân thở dài, khẽ :
“Vậy ông với Vân Tang.”
“ là cha chồng, tiện. Bà .”
“Vậy ông với Nam Châu.”
“Nam Châu Vân Tang cả thôi.”
Hai còn đang đùn đẩy, thì chợt tiếng Giản Vân Tang phía :
“Nói gì với con ?”
Bà bước lấy áo khoác cho Triều Triều, thấy vẻ mặt lúng túng của bố chồng, ánh mắt nghi hoặc sang Hạ Bồ.
Ông khẽ ho một tiếng, cứng rắn mở lời:
“Ba hỏi… xét nghiệm ADN. Không là tin, chỉ là đề phòng vạn nhất thôi…”
“Làm .” Giản Vân Tang gật đầu dứt khoát. “Con hiểu ý ba. Người trong nhà tin tưởng là một chuyện. ở ngoài, nếu tìm con mà chúng xét nghiệm, sẽ kẻ nghi ngờ. Đặc biệt Triều Triều mới trở về, vốn thiếu cảm giác an . Nếu để những lời đồn thổi, tổn thương đối với con bé càng lớn. Có tờ giám định, ngoài dám gì, Triều Triều cũng thêm yên tâm.”
Hạ Bồ , thở phào:
“, chính là ý . Con , lúc Vương Bình Thu gọi cho Hạ Vinh, còn bịa đặt Triều Triều là thế hai vợ chồng con tìm về. Ta tức đến mắng cho một trận. Làm xét nghiệm ADN, xem còn ai dám bậy nữa.”
Giản Vân Tang gật đầu. Trong lòng nàng rõ, ngay cả trong nhà, đôi khi cũng khó tránh nảy sinh nghi ngờ. Chỉ cần nghi ngờ , Triều Triều sẽ càng khổ sở.