Đầu Hà Linh Linh ấn thẳng chậu nước, mũi, miệng, mắt trong nháy mắt ngập tràn nước lạnh buốt. Cô giãy dụa điên cuồng, cảm giác như dìm đến chết, ngạt thở đến mức ý thức mơ hồ.
Phạm Khắc Hiếu
Ngay khi cô tưởng rằng sắp tắt thở, thì Hà Loan Loan buông tay .
Hà Linh Linh ho sặc sụa, lảo đảo bật dậy, nước từ tóc và mặt nhỏ tong tỏng. Cô lùi vài bước, hoảng loạn thở hổn hển, ánh mắt Hà Loan Loan đầy sợ hãi, như thể gặp quỷ dữ.
Hà Loan Loan nhếch môi, nụ lạnh nhạt nhưng ánh mắt sắc bén:
“Hà Linh Linh, mấy năm nay chị bắt nạt cũng đủ . khuyên chị nhất nên điều một chút. Thỏ dồn ép còn cắn — chị tin, sẽ khiến chị còn thảm hơn hôm nay ?”
Hà Linh Linh mặt cắt còn giọt máu, dám hé răng, chạy trối c.h.ế.t khỏi nhà như đang trốn quỷ.
Dĩ nhiên cô bỏ qua cơ hội méc với Trần Thúy Hoa.
Nếu là đây, Trần Thúy Hoa chắc chắn xắn tay áo lên tát Loan Loan vài cái. giờ đây, cả bà và Linh Linh đều chút kiêng dè – cảm giác như Hà Loan Loan còn là dễ bắt nạt như nữa. Cô như thể kích thích, trở nên khác.
Không thể cứng rắn , Trần Thúy Hoa chỉ thể tìm cách khác.
Bà nhẹ giọng an ủi Linh Linh:
“Con yên tâm, hôm nay sẽ dò hỏi xem nhà ai chịu đưa sính lễ cao. Bất kể thằng đó là ai, chỉ cần dám chi tiền, lập tức gả Hà Loan Loan !
Còn nữa, Vương Lão Lục chắc chắn lan truyền chuyện nó với Hà Loan Loan, cứ chờ xem! Một đứa con gái chồng, bôi thanh danh như ... Nó chắc chắn sẽ lóc về thôi!”
Chỉ nghĩ đến cảnh Hà Loan Loan hắt hủi, Hà Linh Linh thấy tâm tình lên ít.
Bữa sáng ở nhà họ Hà vẫn đơn sơ như thường lệ – một nồi bí đỏ luộc, vài cái bánh ngô khô cứng, thêm đĩa dưa muối.
Hà Thủ Phúc bàn, ánh mắt phần trống rỗng.
Hà Đại Cương nhíu mày, nhịn lẩm bẩm:
“Trước đây Loan Loan bữa sáng, còn cả củ cải khô trộn ớt, ăn giòn ngon… Sao hôm nay chẳng thấy ?”
Hà Linh Linh lúc sáng cắt bí đỏ còn đứt tay, giờ đang bực bội, liền giở giọng trách móc:
“Anh ăn thì tự bảo nó cho ! Hà Loan Loan là giáo viên tiểu học, bận rộn lắm cơ!”
Hà Loan Loan im lặng, chỉ mang một bát bí đỏ luộc, ăn vài miếng liền đem đổ gian nông trại – mấy con gà ở đó còn chịu ăn hơn trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-qua-khu-ba-dao-quat-khoi-doi-lai-gia-tai/chuong-14.html.]
Còn cô? Trong biệt thự gian, đang nhâm nhi bữa sáng phong phú, đầy đủ dinh dưỡng.
Nhìn Hà Linh Linh giở giọng mỉa mai, cô chỉ lạnh, đáp trả:
“ , giáo viên tiểu học vất vả mà. Không như Hà Linh Linh đây — tuổi mười tám mười chín, nghiệp nổi cấp hai, ở nhà chơi bời lêu lổng, đúng là tài năng trời cho ha.”
Nói cô thản nhiên dậy rời . Dù chân vẫn còn đau nhưng bước dứt khoát.
Hà Linh Linh nghiến răng ken két, giận đến mức suýt ném luôn chén bát. Cô sang Trần Thúy Hoa, uất ức gào lên:
“Mợ! Nó chỉ mới nghiệp trung học! Chưa học cấp ba mà còn bày đặt lên mặt với ai chứ?!”
Trần Thúy Hoa khựng , trong mắt thoáng hiện vẻ chột .
Năm đó, trường Nhất Trung huyện gửi giấy báo trúng tuyển cấp ba cho Hà Loan Loan, nhưng Linh Linh cô học, sợ so sánh. Vậy là hai lén giấu thư thông báo , như từng chuyện gì.
Bây giờ nhớ , Trần Thúy Hoa chỉ thầm nghĩ: May mà lúc đó để nó học tiếp. Nếu giờ nó còn ngẩng đầu tới trời!
Trần Thúy Hoa gắp miếng dưa muối, tiện tay đẩy chén về phía Linh Linh:
“Được , hôm nay con vất vả rửa bát một chút. Mợ chuyện .”
Hai liếc mắt trao đổi ngầm, Hà Linh Linh lập tức hiểu — Trần Thúy Hoa chuẩn tìm nhà chồng cho Hà Loan Loan.
Cô lập tức gật đầu đồng ý.
rửa bát thì chẳng nghiêm túc gì. Cô tiện tay ngâm bát nước một lát vớt :
“Đây , chẳng sạch ?”
Nói xong cô đồ, chờ ai nhắc cũng vội vã chạy một mạch tới trường tiểu học trong thôn, chỉ mong kịp xem trò của Hà Loan Loan.
Lúc , Hà Loan Loan lớp học, còn bắt đầu tiết dạy đầu tiên.
Dù chân còn đau, cô vẫn cố gắng đến lớp. Cô vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến việc học của bọn trẻ.
cô ngờ , Vương Lão Lục… tìm tới tận nơi.