Trở về cùng gia bạo tra nam lãnh chứng trước một ngày - 2319
Cập nhật lúc: 2025-06-30 11:55:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Yến Thiếu Ngu vừa chờ đợi câu trả lời của Cố Nguyệt Hoài, vừa lặng lẽ quan sát nét mặt cô. Trong ánh sáng yếu ớt, anh không thấy sự sợ hãi, không thấy do dự, chỉ thấy trong mắt cô một loại kiên định âm thầm nhưng bền bỉ, như ánh than cháy âm ỉ trong lòng đất, không rực rỡ, nhưng nhất định sẽ bùng cháy đúng lúc.
Cố Nguyệt Hoài không trả lời, nhưng anh nhìn thấy trên mặt cô dáng vẻ kiên định không lùi bước.
Cô không lên tiếng. Nhưng chính sự im lặng ấy, lại là câu trả lời chắc nịch nhất.
Đã chọn đường đi — thì không quay đầu.
Cho dù phía trước là vực sâu, vẫn phải bước tới.
Không vì sợ hãi mà chùn bước, không vì nguy hiểm mà buông tay.
Yến Thiếu Ngu hơi nhấp môi, duỗi tay ôm Cố Nguyệt Hoài vào lòng, hai người lặng lẽ dựa sát vào nhau, cùng chia sẻ một khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi giữa trận đồ đầy rẫy gió tanh mưa máu.
Rất lâu sau, giọng anh trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Tần hệ cầm quyền, bản án năm xưa nhất định sẽ được lật lại. Yến gia sẽ rửa sạch hàm oan, cả nhà chúng ta… sẽ đoàn tụ dưới cùng một mái hiên.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ “ừ” một tiếng, tựa đầu vào n.g.ự.c anh, lắng nghe tiếng tim anh đập vững vàng, giống như một nhịp trống thúc quân, nhắc cô rằng: dẫu hiểm nguy phía trước, vẫn phải tiến bước không chùn chân.
Hiện tại, việc họ chủ động giáp mặt Khương hệ chẳng khác nào kiến càng lay đại thụ — lực lượng mỏng manh, thế cờ bất lợi. Nếu mạo hiểm đối đầu trực diện khi chưa đủ nội lực, chẳng khác gì dâng mình vào lưỡi đao đối phương. Một đòn phản kích là đủ để toàn bộ kế hoạch bị đánh sập từ gốc.
Trong thế cục bị dồn ép đó, chỉ có thể mượn lực đánh lực, vừa là con đường ngắn nhất, vừa là lựa chọn duy nhất còn lại.
Mượn ảnh hưởng quốc tế của Lofka Kim và Catherine, từ bên ngoài tạo lực ép vào trong, khéo léo dẫn dắt truyền thông quốc tế, để dư luận bên ngoài hình thành vòng vây chính trị. Khi áp lực từ bên ngoài đủ lớn, trung ương buộc phải có động thái phản ứng. Khi ấy, Khương hệ sẽ không còn độc quyền thao túng dư luận và sẽ phải tạm lùi lại.
Nhưng muốn tung chiêu ấy, điều kiện tiên quyết là: ổn định nội bộ, chấn chỉnh cục diện trong nước.
Trọng tâm trước mắt là: giải quyết triệt để tình trạng “bệnh nặng” của Tần hệ đương nhiệm.
Chỉ khi vị đương nhiệm Tần hệ bình phục, lấy lại năng lực ra quyết sách và trấn giữ vị trí hạt nhân trong trung ương, thì toàn bộ bố cục mới có chỗ để vận hành.
Lúc đó, họ mới có thể danh chính ngôn thuận khởi động bước tiếp theo: Đàm phán mậu dịch lương thực với E quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2319.html.]
Một mặt, đó là yêu cầu bức thiết về dân sinh, có thể củng cố danh tiếng của Tần hệ trong mắt quần chúng. Mặt khác, đó là lá chắn pháp lý cho phép mở rộng tiếp xúc ngoại giao, thuận tiện triển khai truyền thông kín đáo nhưng chính đáng, chuẩn bị nền móng cho phản công toàn diện trên mặt trận dư luận.
Một khi thế lực nội bộ và dư luận quốc tế kết thành gọng kìm song trùng, Khương hệ sẽ lập tức rơi vào thế bị động. Đến lúc ấy, không cần ra tay tàn nhẫn, thế thời sẽ tự khiến họ phải thoái lui.
Mà chỉ khi Khương hệ đã rơi đài, quá trình sửa lại bản án năm xưa của Yến gia mới có thể được thúc đẩy. Khi ấy, công lý mới có thể được khôi phục, oan khuất mới có thể được rửa sạch.
Ngày Yến gia tái xuất, sẽ không còn xa nữa.
Sau mấy giờ tu chỉnh máy móc và kiểm tra nhân lực, rạng sáng ngày thứ ba, quân thuyền cuối cùng cũng cập cảng Lăng An.
Ngay khi mỏ neo vừa hạ, tiếng còi tàu vang lên dài, lan dọc theo dải bờ biển mênh mang. Dân chúng địa phương đã sớm tụ tập đông nghịt hai bên cảng. Trong tay họ là những lá cờ đỏ rực, biểu ngữ vẽ tay còn vương nét mực mới, sắc mặt ai nấy hân hoan, miệng hô không ngừng:
“Hoan nghênh các đồng chí quân khu 8 anh dũng trở về!”
“Chiến sĩ quân khu 8 là anh hùng của nhân dân!”
Hai ngày trước, sau khi vô tuyến điện truyền đi thông tin về vụ va chạm giữa du thuyền ngoại quốc A. Postharo với đá ngầm ngoài hải phận, dư luận trong nước bừng lên như lửa đổ thêm dầu. Trung ương ngay trong đêm phát công điện khẩn, lệnh cho thị trưởng Lăng An cùng bí thư Thành ủy lập tức điều động lực lượng cứu viện, đội y tế, phương tiện hậu cần – toàn lực nghênh tiếp du thuyền gặp nạn.
Thế nhưng, trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, quân khu 8 cũng gửi một công điện đến, đề cập về sự kiện kia, nhưng lại là thông báo : Cứu viện hoàn tất. Hầu hết du khách trên du thuyền ngoại quốc đều an toàn.
Câu chữ vắn tắt, nhưng hàm nghĩa cực kỳ nặng. Trong vòng chưa tới 24 giờ, một vụ tai nạn hàng hải có yếu tố quốc tế đã được dập tắt triệt để, 137 người trên thuyền, giữ lại 132 mạng sống – không chỉ là cứu viện, mà là một kỳ tích quân sự mang tầm quốc tế. Tin tức lan nhanh qua mọi kênh chính thống, tin đồn càng lan rộng hơn trong quần chúng nhân dân.
Tại cảng Lăng An, thị trưởng thành phố và bí thư thành ủy đích thân có mặt nghênh đón. Khi cầu tàu vừa hạ xuống, Cố Vĩ sánh vai cùng Lofka Kim đi trước một bước xuống tàu. Phía sau là đoàn phóng viên quốc tế do Catherine dẫn đầu, máy quay, máy ảnh đều đã chuẩn bị sẵn sàng, hướng ống kính về phía đội quân đang tiến ra từ lòng thép của quân thuyền.
Dưới lá cờ đỏ bay phần phật trong gió, đội hình chiến sĩ quân khu 8 chỉnh tề bước ra, dẫn đầu là Yến Thiếu Ngu. Mỗi bước chân hạ xuống là một nhịp vang rền khiến lòng người chấn động. Trong khoảnh khắc đó, cả bến cảng như lặng đi một nhịp, chỉ còn lại tiếng máy ảnh lách tách cùng tiếng tim người đập thình thịch – hào quang của người lính, không cần lời ca ngợi.
Nga
Hai xe quân dụng chuyên dụng được cần cẩu hạ xuống từ thuyền, đặt vững chắc ở sát mép bến tàu. Việc tiếp theo không phải vinh danh, mà là bệnh tình của đương nhiệm Tần hệ .
Cố Vĩ không lưu lại lễ nghi rườm rà. Sau vài lời chào hỏi xã giao với thị trưởng và bí thư thành phố, ông lập tức lên xe. Dưới tiếng hoan hô sục sôi, đoàn xe đặc biệt gấp rút rời bến, thẳng hướng quốc lộ phía Bắc.
Thị trưởng Lăng An vốn dĩ muốn giữ Lofka Kim lại vài hôm, thay mặt chính quyền địa phương tỏ chút thành ý chiêu đãi – vừa để an dân, vừa để tranh thủ quan hệ ngoại giao.
Nhưng Lofka Kim mang sứ mệnh trọng đại trong người, không tiện tiếp tục trì hoãn trên đường. Ở trên tàu, khi Cố Vĩ đưa lời mời, ông ta không hề do dự, lập tức đồng ý đồng hành vào thủ đô.
Thư ký thành phố đành đích thân sắp xếp xe riêng đưa Lofka Kim đi theo. Còn Cố Vĩ, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu cùng ngồi một xe.