Vương Đại Xuyên? Cố Nguyệt Hoài tinh tế hồi ức, gật gật đầu: “Nhớ rõ, là một đồng chí mày rậm mắt to."
Trong số những người trúng độc hôm nay, ngoài Hạ Lam Chương cô quen biết từ trước, thì ký ức sâu nhất chính là Vương Đại Xuyên, cũng không phải bởi vì anh ta có điểm gì khiến cô nhớ mãi không quên, mà là vì anh ta đi một đôi tất hồng.
Trương Tiểu Mạn tiếp tục nói:
“Tôi ... hôm nay tôi có ghé qua phòng y tế thăm anh ấy. Thật ra lúc đó cũng định tới cảm ơn cô, nhưng thấy cô bận rộn suốt, tôi lại không dám làm phiền. Sau lại nhớ, lần trước cô bắt được con tôm hùm mà chưa kịp ăn, nên tôi nghĩ, hay là... bắt giúp cô một con khác.”
Nga
Nói tới đây, cô ấy xấu hổ cúi đầu, khẽ cười:
“Chỉ là tôi không may mắn như cô. Hắc hắc... Cuối cùng cũng chỉ mò được một bát tôm biển nhỏ xíu. Nhưng tôm biển tươi sống, tuy ít thịt, nhưng bổ lắm. Cô cứ mang về xào lên, nêm thêm chút muối với tiêu, ăn nóng là ngon lắm!”
Dường như sợ Cố Nguyệt Hoài mở miệng cự tuyệt, Trương Tiểu Mạn nói xong liền quay đầu chạy, giọng nói trong trẻo vang lên giữa bóng tối: “Tôi còn phải trở về chăm sóc Đại Xuyên, cô nhớ ăn luôn cho tươi nhé, bát cứ để ở nhà cô, lần sau tôi sẽ ghé lấy."
Cố Nguyệt Hoài đứng yên, tay bưng lấy bát tôm nhỏ, ánh mắt dõi theo bóng lưng kia một hồi lâu.
Một chén tôm biển chẳng đáng bao nhiêu, nhưng chứa đầy ân tình và lòng biết ơn chân thành. Giữa thời buổi gạo không đủ ăn, muối không đủ dùng, tấm lòng ấy lại càng trở nên quý giá.
Cô khẽ cong môi, đáy mắt như có ánh nước mờ mờ.
Người với người, không chỉ có huyết thống hay ái tình mới là thân thiết. Một lời cảm ơn, một hành động nhỏ nhoi cũng đủ nói lên cái gọi là “tình nghĩa”.
Thế gian này vẫn còn những người đơn thuần, chân thành, giữa muôn trùng hoài nghi và lọc lừa. Chính những con người như thế, mới là ánh lửa nhỏ nhoi giữ ấm cho thế giới vốn dĩ đã quá nhiều đêm lạnh.
Những kẻ như Điền Tĩnh—tâm địa tối tăm, sống chỉ để tranh giành, không từ thủ đoạn để bò lên trên người khác—vĩnh viễn sẽ không hiểu được loại tình cảm đơn sơ mà bền bỉ này.
Yến Thiếu Ngu đưa tay nhận lấy bát tôm, liếc nhìn gương mặt dịu dàng trước mắt. Ánh mắt vốn luôn lạnh nhạt của anh thoáng chốc dịu lại, mang theo mấy phần nhu hòa.
“A Nguyệt nhà ta vừa đến bộ đội đã có bạn mới rồi sao ? Bắt được một bát tôm này cũng phí không ít công sức đâu.”
Yến Thiếu Ngu xuất thân trong môi trường chính trị, từ nhỏ đã học cách quan sát nhân tâm, nhìn người không sai mấy. Trương Tiểu Mạn trông có chút ngốc nghếch, nhưng lại chân chất, thẳng thắn. Còn Vương Đại Xuyên kia, tuy không thuộc đơn vị 168, nhưng có thể giành được một suất theo quân, đã chứng tỏ bản lĩnh không tầm thường. Lại cưới một người vợ thật thà như vậy, xem ra là người có chí hướng, sống ngay thẳng, không quanh co thủ đoạn.
Đáng giá kết giao.
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn anh, cong môi hỏi ngược lại một câu:
“Hâm mộ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2307.html.]
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, cười nói: “Không đến mức ấy, chẳng qua là đang khen em thôi. Em hoà nhập với sinh hoạt trong quân khu nhanh như vậy, là điều khiến anh rất mừng. Đáng tiếc... bạn mới còn chưa thân đã phải rời đi.”
Trong lời nói lộ rõ mấy phần tiếc nuối.
Cố Nguyệt Hoài nghe ra được ẩn ý sau lời anh, liếc mắt lườm một cái rồi không thèm đáp, xoay người bước vào nhà.
Yến Thiếu Ngu cúi đầu nhìn những con tôm vẫn còn nhảy tanh tách trong bát sứ, vẻ mặt thoáng trầm xuống, khẽ thở ra một tiếng rất khẽ.
*
Sáng hôm sau, tin tốt truyền về từ bệnh xá: toàn bộ chiến sĩ bị trúng độc trong buổi huấn luyện biển ngày hôm trước đã phục hồi. Tuy chưa thể nói là hoàn toàn bình phục, nhưng đều đã ăn uống được, ý thức tỉnh táo, các chỉ số sinh tồn ổn định, không để lại dấu hiệu di chứng nghiêm trọng.
Trong lúc nhất thời, thanh danh của Cố quân y truyền khắp quân khu.
Buổi chiều, khi Cố Nguyệt Hoài đang tra cứu tài liệu bệnh án tại bệnh xá, Lý Tùng Tùng bất ngờ tiến vào, quân phục chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc.
Anh ta bước nhanh tới, đưa tay chào theo đúng điều lệnh, giọng dõng dạc:
“Báo cáo đồng chí quân y Cố Nguyệt Hoài! Tôi đến truyền đạt chỉ thị khẩn cấp của Tư lệnh Từ Xuyên Cốc: Yêu cầu đồng chí lập tức tiếp nhận nhiệm vụ đặc biệt!”
Cố Nguyệt Hoài không nói hai lời, lập tức gập lại tài liệu, gật đầu nhận lệnh.
Nhiệm vụ lần này, văn bản không nêu rõ là điều động cô tới thủ đô để khám bệnh cho người đứng đầu hệ Tần, chỉ dùng một cụm từ—“một nhân vật trung ương quan trọng lâm bệnh nguy cấp.”
Bản lĩnh của Cố Nguyệt Hoài đã được toàn quân khu công nhận. Sau sự kiện giải độc cho tám chiến sĩ tham gia hải huấn, ai cũng thừa nhận năng lực và phản ứng lâm sàng nhanh nhạy của cô. Việc cô được chọn đi thủ đô, với nhiều người, là chuyện đương nhiên, thậm chí là "không đi mới là lạ".
Cùng đi còn có Yến Thiếu Ngu, Mạnh Hổ cùng một vài chiến sĩ được lựa chọn từ đơn vị 168.
Đây rõ ràng là một chuyến hành động có tính toàn cục, đồng thời tạo cơ hội cho họ lập công.
Rất nhiều người trong lòng thầm cảm thán: Đám tân binh này tuổi còn trẻ, liền có nhiều cơ hội thăng tiến như vậy, mệnh tốt thật đấy !