Trên đường trở về, gió đêm thổi qua không gian trống trải, lặng lẽ như tiếng thở dài bị nén lại trong lòng người. Yến Thiếu Ngu vẫn im lặng không nói một lời, sắc mặt âm trầm, từng bước chân đạp xuống mặt đất như đang giận dỗi.
Bầu không khí giữa hai người vì vậy mà cũng nặng nề như một lớp mây chì, trĩu xuống giữa đêm khuya.
Cố Nguyệt Hoài khẽ thở dài, đưa tay giữ lấy cánh tay anh, rồi nghiêng người tựa đầu lên vai anh, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút dỗi hờn, cố tình nũng nịu:
“Còn giận ? Anh trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào nha ?”
Yến Thiếu Ngu theo phản xạ vươn tay ôm lấy vai cô, nhưng sắc mặt vẫn chưa dịu xuống. Anh trầm giọng, giọng hơi khàn:
“Em không sợ sao ?”
Cố Nguyệt Hoài khẽ bĩu môi, giọng mang theo chút bướng bỉnh:
“Sợ chứ. Nhưng sợ thì sao? Không phải chúng ta từng hứa sẽ cùng nhau đi đến cùng à? Anh cũng hứa với cha em, với các anh em, rằng sẽ bảo vệ em, chăm sóc em. Bây giờ anh định đi một mình, bỏ em lại phía sau sao? Huống chi—nếu không có em, anh thực sự đối phó được với hàng đầu sư?”
Lời nói tuy nhẹ, nhưng ngữ khí dần dần mang theo chút oán trách, đáy mắt ánh lên vẻ không phục, trong giọng còn xen lẫn cơn giận âm ỉ mà cô chưa kịp dằn xuống, rồi lại nhịn không được trừng Yến Thiếu Ngu một cái.
Cô dám khẳng định, nếu hôm nay không phải có cô ở đó, anh khẳng định sẽ "tiền trảm hậu tấu", tiếp nhận nhiệm vụ rồi mới bàn bạc với cô. Đó là bàn bạc sao ? Đó là thông báo !
Yến Thiếu Ngu nhấp môi không nói, anh vẫn luôn nghĩ: hàng đầu sư cũng là con người, mà chỉ cần là người, chắc chắn có nhược điểm. Anh có đủ kiên nhẫn, chỉ cần cho anh thời gian, anh khẳng định sẽ tìm ra.
Yến Thiếu Ngu hơi mím môi. Trong lòng anh, đã sớm có kế hoạch—điều tra trước, rồi bố trí lực lượng, bao vây tiễu trừ. Hàng đầu sư tuy tà dị, nhưng suy cho cùng vẫn là người. Mà đã là người, nhất định có sơ hở. Chỉ cần nắm đúng nhược điểm, dù là tà thuật thâm hiểm cũng không thể chống lại thép lạnh và ý chí kiên định của quân nhân.
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ Nguyệt Hoài hiện tại, anh lặng lẽ đem lời nói đã ra tới đầu môi tất cả đều nuốt trở vào.
Người thông minh và lý trí sẽ không ở trên lửa đổ thêm dầu.
Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong mắt mang theo ánh nhìn lạnh lẽo:“Kỳ thật… đâu chỉ là vì anh. Anh quên rồi sao? "Sử Uyển Đình" giờ đang ở thủ đô. Em nhất định phải đến đó. Trước khi cô ta kịp giơ móng vuốt về phía cha và các anh. em phải giải quyết dứt điểm cô ta.”
Yến Thiếu Ngu trầm mặc nhìn gương mặt của cô, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt. Ánh mắt ấy khiến lòng anh thắt lại, tay siết chặt lấy bờ vai mảnh khảnh trong lòng.
Nga
Một lúc sau, anh khẽ gật đầu, giọng trầm thấp, cương nghị:
“Chuyện của "Sử Uyển Đình" quả thật không thể chậm trễ. Lần này vào thủ đô, nhân tiện tìm cách đem cô ta chôn vùi hoàn toàn, tránh nỗi lo về sau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2305.html.]
Cố Nguyệt Hoài gật đầu.
Hai người sóng vai trở về khu nhà gia đình quân nhân. Vốn định thu xếp hành lý rồi nghỉ ngơi, chờ sáng mai chính thức tiếp nhận nhiệm vụ từ Từ Xuyên Cốc.
Nào ngờ, vừa đi tới gần cửa, đã nhìn thấy một cô gái đi qua đi lại trước cửa.
Cố Nguyệt Hoài khựng lại, nheo mắt nhìn kỹ rồi thử gọi:
“Tiểu Mạn?”
Cô gái kia nghe tiếng gọi quay đầu, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, đôi mắt to đều "tạch" một cái phát sáng.
“Nguyệt Hoài! Cuối cùng cô cũng về rồi! Tôi... tôi có cái này muốn đưa cho cô!”
Nói rồi, cô ấy rảo bước đến gần, đối với Yến Thiếu Ngu chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt có phần rụt rè. Nhưng khi quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài, nụ cười liền nở rộ như hoa quỳnh trong đêm tối.
“Nè.” Trương Tiểu Mạn chìa ra một chiếc bát sứ trắng lớn, hai tay nâng lên cẩn thận như hiến vật quý.
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt nhìn, liền nhìn đến trong bát toàn tôm biển xanh biếc còn tươi roi rói, chân và càng duỗi ra múa máy. Tuy tôm không lớn, nhưng số lượng lại rất nhiều, rõ ràng là mới bị bắt từ biển về liền lập tức được đưa tới đây.
Cố Nguyệt Hoài ngẩng lên liếc nhìn Tiểu Mạn, liền bắt gặp ánh mắt vừa cẩn thận vừa đầy biết ơn của cô ấy.
Sắc mặt cô dịu xuống, giọng nói cũng mềm hơn:
“Sao vậy? Sao tự nhiên lại mang tôm đến cho tôi?”
Trương Tiểu Mạn khẽ ho một tiếng, ngón tay siết lấy góc áo, cúi đầu, giọng có chút ngượng nghịu nhưng chân thành:
“Nguyệt Hoài, chuyện xảy ra hôm nay tôi đều nghe kể rồi. Cảm ơn cô đã cứu chồng tôi. Nếu không có cô, có khi... sau ngày hôm nay tôi đã thành quả phụ rồi.”
Cố Nguyệt Hoài hơi kinh ngạc: “Nam nhân của cô là một trong những đồng chí bị trúng độc khi tham gia hải huấn ngày hôm nay ?”
Trương Tiểu Mạn gật gật đầu: “Cố biết người tên Vương Đại Xuyên không?”