Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài quét qua đám đông. Giữa dòng người rối loạn, thân ảnh Yến Thiếu Ngu nổi bật trong bộ quân phục ướt đẫm nước biển, tay áo cuốn cao để lộ vết thương đã được băng bó bằng vải thô nhưng vẫn không ngừng rỉ m.á.u .
Hai hàng lông mày của anh nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú cũng căng lên, anh không hề quan tâm đến vết thương của mình, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú dõi theo những chiến sĩ đang bị khiêng phía trước.
Cố Nguyệt Hoài đứng yên bất động, như thể đôi chân vừa bị đóng chặt xuống nền đất.
Cô muốn lao đến—nhưng không thể.
Là quân y, nguyên tắc đầu tiên khi đối mặt với cấp cứu tập thể: xử lý người nguy kịch nhất trước, không để cảm xúc cá nhân làm nhiễu loạn trật tự cứu viện. Bất kỳ hành động vượt giới hạn nào, dù xuất phát từ lo lắng chân thành, đều có thể kéo theo hậu quả khôn lường.
Bàn tay dưới vạt áo blouse trắng của cô âm thầm siết chặt. Lòng nóng như có lửa thiêu, nhưng lý trí lại như một cái dây cương lạnh lẽo, kéo cô đứng vững không nhúc nhích. Cô tự nhủ: Bản thân là quân y, không phải người nhà. Trước mắt là "chiến trường" của cô, không phải tư gia.
Sĩ quan dẫn đầu là một nam nhân trung niên xa lạ , có điều nhìn huân chương, liền biết ông cũng là một vị đại tá.
Vị đại tá này còn chưa tiến bệnh xá liền hô lên: “Mau kêu Triệu quân y!”
Vừa nghe ba chữ “Triệu quân y” vang lên giữa cơn hỗn loạn, trong lòng Cố Nguyệt Hoài liền khẽ trầm xuống. Tình huống nghiêm trọng hơn so với những gì cô nghĩ.
Tuy chỉ mới đến báo danh chưa lâu, nhưng cô đã chủ động tìm hiểu toàn bộ cơ cấu, hệ thống phân cấp và nhân sự chủ chốt trong bệnh xá quân khu. Dù sao đây cũng là nơi cô sẽ làm việc lâu dài, không thể tùy tiện đối đãi.
Trong hệ thống quân y, phân vị không chỉ dựa vào quân hàm, mà còn xét đến thâm niên phục vụ, kinh nghiệm thực tiễn và năng lực chuyên môn. Mà Đại tá Triệu Bổn Tường—chính là người hội tụ đủ cả ba yếu tố ấy.
Ông đã hơn năm mươi tuổi, phục vụ trong quân đội suốt ba mươi năm ròng, từng theo bộ đội đi khắp các chiến khu lớn nhỏ, chứng kiến không biết bao nhiêu thương vong. Đối với lớp quân y trẻ, ông không chỉ là tiền bối, mà còn là người thầy, là tấm gương về y đức và tinh thần trách nhiệm.
Bình thường, Triệu quân y sẽ không trực tiếp xử lý những ca chấn thương thông thường của nhóm chiến sĩ tuyến dưới. Ông phụ trách khám sức khỏe định kỳ cho cán bộ cấp cao, đồng thời phụ trách huấn luyện đội ngũ quân y trẻ tuổi trong đơn vị. Chỉ khi gặp phải trường hợp thực sự nguy cấp, đe dọa đến tính mạng, ông mới trực tiếp xuất hiện.
Quả nhiên, chưa đến một phút sau, từ sâu bên trong khu bệnh xá, một thân ảnh bước nhanh ra.
Đó là một người đàn ông dáng người cao lớn, bước chân vững chãi, khí chất trầm ổn. Trên người ông vẫn còn phảng phất mùi thuốc Đông y nồng đượm, phối hợp với sắc mặt nghiêm nghị, tạo nên cảm giác kính sợ không thể nói thành lời. Những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt không chỉ là dấu tích thời gian, mà còn là bằng chứng của vô số năm tháng chiến đấu và cứu người.
Vừa thấy tình hình, ông không hỏi han khách sáo nửa lời, giọng nói trầm chắc như chuông đồng vang lên khắp khu bệnh xá:
“Mau đưa người vào! Trải giường! Chuẩn bị dụng cụ cấp cứu!”
Các chiến sĩ lập tức phản ứng, vội vã nâng cáng thương vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2296.html.]
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lướt nhanh qua từng gương mặt nằm bất động trên cáng cứu thương.
Không giống Yến Thiếu Ngu chỉ bị thương ngoài da, những chiến sĩ này hiển nhiên là trúng độc.
Môi tím ngắt, sắc mặt trắng bệch, một số người cơ bắp co giật nhẹ, ngón tay co quắp, thân thể cứng đờ, nhịp thở nông yếu — biểu hiện điển hình của nhiễm độc cấp tính do độc tố thần kinh, thường gặp ở các loài sinh vật biển có nọc cực mạnh.
Trong số các chiến sĩ đang hôn mê, cô lập tức nhận ra Hạ Lam Chương.
Khuôn mặt tuấn tú lúc này đã trở nên xám xịt, hàng lông mày nhíu chặt, hai môi mím cứng, toàn thân gần như tê liệt, cổ họng phát ra tiếng rên mơ hồ.
Cố Nguyệt Hoài khẽ siết tay, ánh mắt vừa nhấc lên liền bắt gặp Yến Thiếu Ngu đang theo sau đoàn người bước vào.
Cô nhìn cánh tay vẫn không ngừng nhỏ m.á.u của anh, giọng bất giác trầm xuống, pha lẫn run rẩy:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Yến Thiếu Ngu khó coi, nhìn về phía những người đã tiến phòng cấp cứu, nói:“Ban đầu huấn luyện diễn ra bình thường. Nhưng chưa được bao lâu, Hạ Lam Chương bỗng nhiên kêu đau dữ dội, nói toàn thân nóng rát như bị thiêu cháy. Cơn đau kéo dài thật lâu không dứt, bọn anh liền báo cho chiến sĩ trực cảnh giới, xin hỗ trợ cấp cứu."
Anh ngừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm như giấu đi nhiều tầng căng thẳng:
“Chỉ ngay sau đó, liên tiếp có chiến sĩ xuất hiện tình trạng y như vậy. Không còn cách nào, sĩ quan chỉ huy huấn luyện lần này buộc phải ra lệnh huỷ bỏ hải huấn, toàn đội rút khỏi vùng biển.”
Cố Nguyệt Hoài cúi đầu nhìn vết thương sâu hoắm ở cánh tay anh, sắc mặt tái đi:
“Vết thương của anh thì sao?”
Nga
“Một đồng chí xuất hiện bênh trạng rồi mất ý thức ngay giữa biển. Anh lặn xuống tìm thì phát hiện cậu ta trôi gần một cụm đá san hô sắc nhọn. Tay anh bị cứa khi cố nâng người khỏi dòng nước. Không nghiêm trọng. Nhưng tình trạng của những người khác…”
Anh siết chặt tay, ánh mắt thoáng hiện đau đớn.
“...e là không ổn.”
Giọng anh bình tĩnh, nhưng đáy mắt vẫn thấp thoáng sự căng thẳng.
Mỗi người gặp nạn đều là đồng chí của anh.