Trong màn đêm ẩm ướt dày đặc hơi sương, bờ cát bên kia đột ngột vang lên tiếng người xôn xao, từng bóng đèn pin lấp loáng dọi đến, ánh sáng loang loáng như cắt qua màn u tối dày đặc. Một đoàn người lặng lẽ bước nhanh tới, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn, mỗi bước đi đều toát ra khí thế quân nhân kiên cường. Trên người ông là bộ quân phục dã chiến được ủi thẳng thớm, cổ áo cài kín, phù hiệu đơn vị sáng rực trên n.g.ự.c trái, hai vai đeo quân hàm đại tá, ánh bạc chói lên dưới ánh đèn ngọn hải đăng.
Nhưng vào khoảnh khắc này, toàn bộ khí độ uy nghiêm ấy đều bị đánh tan.
Gương mặt từng trải của ông căng cứng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy tơ m.á.u hằn rõ sự lo âu tột độ. Giữa hai hàng mày hiện lên nếp nhăn hình chữ “川” sâu như vết khắc vào đá, mím chặt đôi môi, cơ hồ có thể cắn nát.
Giọng ông khàn đặc, mang theo một sự tuyệt vọng nghẹn ngào:
“Đã lâu như vậy… tại sao còn chưa tìm được con bé?”
Cố Nguyệt Hoài khẽ ngẩng đầu nhìn người vừa cất tiếng. Người đàn ông này, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng khí thế quân nhân và cách các chiến sĩ xung quanh khẽ rút thẳng người khi đối diện, đã đủ để đoán ra thân phận. Là đại tá, là chỉ huy — và cũng chính là cha ruột của Sử Uyển Đình.
Sử Kính Tùng, Sử đại tá.
Một sĩ quan trẻ bước nhanh lên phía trước, đứng nghiêm, gương mặt sạm đi vì căng thẳng:
“Báo cáo thủ trưởng! Hiện tại thủy triều lên nhanh, mạch nước dưới đáy biển rối loạn, tầm nhìn gần như bằng không. Trang thiết bị cứu hộ lại thiếu thốn, hoàn cảnh tác chiến vô cùng bất lợi. Đội tìm kiếm đang nỗ lực hết sức…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Sử Kính Tùng càng thêm u ám.
Ông không đáp. Ánh mắt trừng trừng nhìn về phía mặt biển đen đặc cuộn sóng. Nỗi lo sợ ngày một phình to như quả cầu khói nén chặt trong lồng ngực, bức bối đến mức nghẹt thở.
Đó là con gái ông.
Là đứa trẻ ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Là đứa con gái duy nhất… cũng là niềm kiêu hãnh dịu dàng nhất trong cuộc đời binh nghiệp đầy sắt thép của ông.
Nếu như… chỉ cần nghĩ tới khả năng con bé không trở lại...
Ông siết chặt nắm tay đến mức khớp xương trắng bệch, toàn thân căng cứng, đôi môi run rẩy không kìm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2278.html.]
Phía sau, Trương Tiểu Mạn lặng lẽ nhìn tấm lưng từng là chỗ dựa cho hàng nghìn chiến sĩ ấy — giờ phút này lại đứng run rẩy trước sóng gió, tựa như chỉ cần thêm một cơn gió mạnh, cũng có thể đổ gục xuống.
Cô ấy nghẹn ngào, sống mũi cay xè, nước mắt rốt cuộc cũng tràn mi, tuôn ra không kịp lau.
Cảnh tượng ấy, cô ấy biết cả đời này mình sẽ không bao giờ có thể quên.
Bi kịch lớn nhất của đời người, không gì đau đớn bằng cảnh cha mẹ phải tiễn đưa đứa con của mình.
Đúng lúc ấy, trên mặt biển đột ngột vang lên một hồi còi dài xé tan màn đêm, cùng tiếng hô to lẫn trong tiếng sóng gầm:
“Tìm thấy rồi! Tìm thấy người rồi!”
Cả bãi biển như chấn động.
Sử Kính Tùng như bị dòng điện giật, toàn thân run lên, rồi lập tức lao nhanh về phía có tiếng gọi. Dưới ánh đèn lập lòe, vài bóng người khẩn trương khiêng một thân hình bất động từ dưới nước lên bờ cát.
Một thân thể nhỏ nhắn, toàn thân ướt sũng, tóc tai rối bời, làn da trắng bệch như tuyết. Đôi mắt nhắm nghiền, n.g.ự.c không hề phập phồng.
Sử Kính Tùng quỳ sụp xuống, run rẩy nắm lấy tay con gái. Bàn tay ấy mềm oặt, không còn chút sinh khí.“Uyển Đình! Là cha ! Cha tới a ! Uyển Đình ! Con đừng ngủ ! Bé ngoan, mở mắt ra nhìn cha. Được không ?”
Ông gào lên một tiếng như dốc hết tàn hơi trong lồng ngực, đôi mắt đỏ ngầu như sắp nứt ra, nước mắt không kiềm nổi trào xuống dàn dụa.
“Quân y đâu? Quân y mau tới! Cứu con tôi! Xin cứu lấy con bé, nó mới mười tám tuổi thôi mà… mới mười tám tuổi thôi…”
Lời nói của ông vỡ vụn trong tiếng gió, chẳng còn là mệnh lệnh của một người chỉ huy nữa.
Nga
Khoảnh khắc ấy — Sử Kính Tùng không còn là đại tá quân khu số Tám, không còn là người đàn ông từng lạnh lùng hạ lệnh tấn công giữa khói lửa chiến trường. Ông chỉ còn là một người cha — một người cha già nua, bất lực, một người cha yêu thương con đến tận xương tuỷ, bị xé rách linh hồn trước sự thật phũ phàng rằng đứa con ông nâng niu bao năm… đã không thể trở về.
Trong đêm đen, tiếng khóc của ông vọng xa như tiếng gió gào — đau đớn, bất lực, tan nát lòng người.