Tiếng huyên náo mỗi lúc một lớn, đèn pin, đèn dầu, đèn pha từ trạm gác, từ doanh trại đều lần lượt bật sáng, chiếu rọi cả một vùng ven biển. Người đổ xô chạy ra, ai nấy sắc mặt nghiêm trọng. Khi tiếng còi báo động vang lên từng hồi chát chúa, xuyên qua màn đêm rùng rợn và gió biển lạnh buốt, không khí chung quanh lập tức trở nên căng thẳng ngột ngạt đến nghẹt thở. Từng chiến sĩ mặc áo phao, xách theo dây thừng và dụng cụ chiếu sáng, lao nhanh về phía mép nước. Đội hình nhanh chóng chia thành các nhóm nhỏ, luân phiên nhảy xuống nước tìm kiếm.
Từng đợt sóng trắng xóa vỗ thẳng vào đá ngầm, phản chiếu ánh đèn thành những vệt sáng lay động như những nhát d.a.o mỏng cắt vào màn đêm đang ngày một dày đặc. Dưới ánh đèn chập chờn, cả mặt biển như đang gầm gừ giấu kín điều gì đó, khiến lòng người càng thêm hoảng loạn.
Cố Nguyệt Hoài và Trương Tiểu Mạn đứng cạnh nhau nơi bờ cát. Họ không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phía biển khơi đen kịt, nơi những tia sáng yếu ớt nhấp nháy giữa màn nước đang cuộn trào. Bóng đêm buông xuống mỗi lúc một sâu, nhiệt độ cũng hạ thấp theo. Gió mang theo hơi ẩm và vị muối, len lỏi qua từng lớp áo, từng khe hở trên da thịt.
Trương Tiểu Mạn nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt không rời khỏi đường chân trời. Nhìn thấy từng chiến sĩ thay phiên nhau lặn xuống biển, rồi lại ngoi lên trống rỗng, trong lòng cô chỉ còn sót lại một chút hy vọng mong manh: ít nhất, người còn đang được tìm, nghĩa là vẫn chưa bị từ bỏ.
Trương Tiểu Mạn chà xát hai cánh tay đang lạnh run, vừa quay đầu định hỏi Cố Nguyệt Hoài có thấy lạnh không, thì bỗng khựng lại. Trong tay Cố Nguyệt Hoài chẳng có thứ gì cả.
Cô ấy ngẩn người giây lát, rồi bật thốt:
“Khoan đã, tôm hùm đâu rồi? Đừng nói là lúc chạy tới đây cô cuống quá, thả luôn nó về biển nhé?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, ngữ điệu nhàn nhạt:
“Không có, tôi chỉ trói lại, đặt sang một bên.”
Trương Tiểu Mạn gật đầu khẽ, không hỏi thêm nữa, ánh mắt lại quay về phía biển.
Lúc này, cơn gió vừa đổi chiều, càng lúc càng lạnh cắt. Trong lòng cô ấy dâng lên cảm giác bất an đến nghẹt thở. Không khí căng như dây đàn, đè ép lấy n.g.ự.c khiến cô phải hít sâu mới có thể trấn định.
Thời gian từng phút trôi qua. Những bóng áo phao lần lượt trồi lên khỏi mặt biển, có người đưa tay ra hiệu không phát hiện, có người cắn răng lắc đầu. Tin tức cứ thế từng đợt dội vào lòng người đang chờ đợi, khiến trái tim Trương Tiểu Mạn chìm dần xuống đáy vực.
Thời gian dài như vậy, giữa biển khơi sâu thẳm, đối với một người không biết bơi, chính là ... tuyệt đối tử vong.
Cô ấy quay đầu, ánh mắt ươn ướt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2276.html.]
“Nguyệt Hoài... cô nói xem... Uyển Đình, liệu có khi nào… đã...”
Câu hỏi nghẹn lại nơi cổ họng. Lời chưa dứt, nỗi sợ đã trào ra đầy mắt.
Suy nghĩ trong đầu cô ấy như đứt đoạn.
Hôm nay, sau khi ăn cơm, mọi người nói vừa mới tới quân khu, đều là người chưa từng đi bờ biển, vừa lúc thời điểm thuỷ triều rút xuống, cô ấy liền đề nghị mọi người cùng nhau ra bờ biển dạo, nếu may mắn thì còn có thể nhặt chút đồ biển mang về cải thiện bữa ăn.
Sử Uyển Đình không phải quân tẩu, cô ấy chỉ là đi ngang qua, lại nghe nói bọn họ muốn ra bờ biền, mới cùng nhau đi.
Vậy mà giờ đây ...
Một cô gái chỉ mới mười tám tuổi, còn chưa kịp lớn.
Nga
Chưa kịp trải qua hết thanh xuân tươi đẹp, rực rỡ đã bị nước biển lạnh lẽo nuốt mất.…
Trái tim Trương Tiểu Mạn như bị khoét một lỗ lớn. Nỗi hối hận gặm nhấm từng tấc tim gan, như lửa cháy mà không cách nào dập tắt.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua hai mắt đỏ rực của Trương Tiểu Mạn, cả khuôn mặt đầy nét bối rối và áy náy, như đang tự chìm vào xoáy tròn của ân hận. Cô không biết phải mở lời thế nào để an ủi. Dưới tình huống hiện tại, cho dù là một người có bản lĩnh, thì khi đối mặt với sự thật quá nghiệt ngã cũng khó lòng trấn tĩnh. Mà với người như Trương Tiểu Mạn, tâm lý đang gánh nặng trách nhiệm, lại càng không thể nghe thấy những lời quá thực tế.
Người không biết bơi. Mà thời gian trôi qua đã lâu như vậy.
Trong lòng Cố Nguyệt Hoài hiểu rõ: khả năng sống sót của Sử Uyển Đình e là rất mong manh.
Nhưng lời này, dù có xác đáng đến đâu, lúc này tuyệt đối không thể thốt ra. Nó chẳng khác nào một nhát d.a.o bén, cắt đứt tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng Tiểu Mạn — càng khiến cô ấy rơi sâu hơn vào vực thẳm của tự trách và giày vò.