Hai ở đây đang tự trách và lo lắng, tâm hồn ngay lập tức an ủi: “Vâng. Thầy Đào.”
Đi đến quầy thủ tục bay, nhân viên giúp họ đổi vé chuyến bay gần nhất dừng ở sân bay quốc tế thủ đô, thời gian cất cánh là hai mươi phút . Hai tính toán, thể kịp, vô cùng may mắn.
Sau đó, giống như thủ tục bay ở sân bay thủ đô, hai qua lối đặc biệt để lên máy bay. Trước khi Tạ Uyển Oánh giúp tiền bối nhắn tin thông báo về bệnh viện, lên máy bay.
Không lâu , một tin nhắn bốn chữ trả lời cho cô: “Không cần căng thẳng.”
Chắc chắn là Đào sư . Bất cứ lúc nào, bất cứ cảnh nào, một thầy giỏi luôn một trái tim vô cùng mạnh mẽ để bảo vệ bệnh nhân. Tạ Uyển Oánh nghĩ thầm, trong đầu hiện lên gương mặt bầu bĩnh của Đào sư , luôn đôi mắt hiền hòa và nụ bình thản để đối phó với thứ.
Máy bay trở về cất cánh.
Khâu Thụy Vân cuối cùng cũng an tâm hơn một chút, sang với hậu bối: “Lần đầu tiên xa như để lấy tạng.”
Nói cách khác, tiền bối cũng giống như cô, là đầu tiên trải qua một hành trình khúc chiết như , thuộc dạng ‘linh kinh nghiệm’. Cho nên, tiền bối cũng luống cuống kém gì cô.
“Lần về, khoa chắc sẽ tổng kết kinh nghiệm.” Khâu Thụy Vân nghĩ ngợi .
“Tiền bối ý là ạ?” Tạ Uyển Oánh hỏi, thầm nghĩ Đào sư trong điện thoại cũng giọng điệu tức giận, tiền bối lo lắng sẽ mắng chắc là thể xảy .
“Thầy Đào chắc chắn sẽ mắng chúng .” Khâu Thụy Vân cùng cô chắc chắn về điểm , “Ý là, thể chúng sẽ chạy những chặng đường xa như nữa, sẽ trực tiếp từ bỏ. Thầy Đào coi trọng sự an . Mạo hiểm bất kỳ rủi ro nào bao giờ là lựa chọn của thầy Đào.”
“Nói như , chẳng một bệnh nhân sẽ trực tiếp mất cơ hội cứu mạng cuối cùng?” Nghe , Tạ Uyển Oánh chút cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-706-co-bi-thuong-khong.html.]
“Chắc chắn . , nếu một khi xảy sự cố, cô xem đường, suýt chút nữa…” Nhớ vụ tai nạn giao thông đường, Khâu Thụy Vân đến giờ vẫn đổ đầy mồ hôi, đột nhiên đầu , chằm chằm cô, “Cô thật sự thương ?”
“Không ạ.” Tạ Uyển Oánh lắc đầu.
“Cánh tay trái của cảm thấy trẹo, cô đỡ cái hộp mà chút bất thường nào ?” Khâu Thụy Vân hồi tưởng , phát hiện cô phi thường.
Tai nạn xảy quá nhanh, đầu của bác tài đánh vô lăng và phanh gấp dán kính. Anh thì khỏi , ngã bẹp ghế. Làm cô thể thương mà còn đỡ cái hộp tạng ghép quý giá nhất ?
“Cô là siêu nhân ?” Khâu Thụy Vân hai mắt quét từ xuống cô, ánh mắt như biến thành hai cây thăm dò lướt cơ thể cô, “Cô , cô dối ? Có va chạm ? rõ với cô, chuyện thương tuyệt đối thể dối. Đến lúc về mà cô xảy chuyện gì, giải thích với thầy Đào và thế nào!”
“Tiền bối, em .” Tạ Uyển Oánh xua tay, giải thích, “Thể lực của em , quanh năm chạy bộ, tập xà đơn…”
“Cô nghĩ thể lực của ?” Nghe lời giải thích , Khâu Thụy Vân những yên tâm mà còn mặt đen , “ ở trường y là thành viên đội bóng rổ đấy. Bệnh viện chúng thi đấu bóng rổ, là cầu thủ tiền vệ, va chạm thể.”
Vân Vũ
Tạ Uyển Oánh ngây một giây, đáp: “Không, ý em là, em yếu ớt như tiền bối nghĩ, tuy em là con gái. Hơn nữa, bố em là tài xế, thấy bác tài đánh lái quá gấp, em linh cảm thể sẽ xảy chuyện nên chuẩn tâm lý , chỉ là kịp nhắc nhở thôi.”