Sau 50 phút xe đầy gian nan, Tạ Uyển Oánh và Khâu Thụy Vân hộ tống hộp tạng ghép đến sân bay.
Khâu Thụy Vân ôm hộp chạy sảnh sân bay để tìm kiếm sự hỗ trợ từ nhân viên sân bay.
Tạ Uyển Oánh nhanh chóng trả tiền xe cho bác tài.
Bác tài lấy thêm tiền boa, với cô: “Sự cố giữa đường lỡ của hai , xin . May mà vàng bạc châu báu trong hộp của các , nếu đền nổi.”
“Cảm ơn bác tài, bác cùng bọn cháu hộ tống một bảo vật vô giá quý hơn cả vàng bạc châu báu nhiều.” Tạ Uyển Oánh cảm ơn xong bác tài, lao sân bay đuổi theo tiền bối.
Nhìn bóng dáng cô chạy nhanh như bay, bác tài gãi gãi đầu: Có thứ gì thể quý hơn vàng bạc châu báu? Lại còn gọi là bảo vật vô giá?
Trong sảnh sân bay, Khâu Thụy Vân đang mặt đối mặt với nhân viên sân bay, sắc mặt tái mét, chuyện cằm run rẩy: “Không thể linh động một chút ? Đây là trường hợp đặc biệt!”
“Không cách nào , đồng chí, cửa lên máy bay đóng . Các đến quá muộn. Giờ máy bay chắc cất cánh .”
Ngay khi nhân viên kết thúc câu , sân bay như thể vang lên tiếng máy bay gầm rú cất cánh lên bầu trời xanh mây trắng.
Khâu Thụy Vân suýt chút nữa quỵ xuống đất.
Chuyện xong, chuyện khác đến.
“Nếu đổi vé, chuyến bay gần nhất là lúc nào?” Tạ Uyển Oánh bên cạnh , hỏi nhân viên. Trong lòng lo lắng, khiến giọng cô cũng khàn như Khâu Thụy Vân.
Vân Vũ
Nhận yêu cầu của cô, nhân viên đến quầy giúp họ dò hỏi thời gian của chuyến bay đổi gần nhất.
Vào thời đại , phần lớn dân trong nước chọn tàu hỏa, ô tô. Máy bay thuộc loại tiêu dùng cao, dân bình thường đủ khả năng chi trả, vì thị trường nhỏ, máy bay ít, chuyến bay trong ngày cũng ít.
Chỉ thể mong rằng chuyến bay đến thủ đô sẽ nhiều hơn một chút.
"Linh linh linh", điện thoại vang lên, Khâu Thụy Vân tay trái móc điện thoại từ túi áo sơ mi , thấy là điện thoại từ khoa gọi đến, nghiến chặt răng, nhấn nút .
“Thế nào, hai lên máy bay ?” Hà Quang Hữu đồng hồ thấy thời gian gần đủ, thấy họ gọi điện về, vội vàng gọi đến hỏi tình hình.
Nếu xác định họ lên máy bay, bệnh nhân đang chờ ghép tạng cần đưa phòng phẫu thuật để chuẩn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-705-bi-khien-trach.html.]
Khâu Thụy Vân thành thật: “Chưa ạ.”
“Sao thế!” Hà Quang Hữu đột nhiên tăng âm lượng, trong giọng toát chút ý trách móc.
Ghép tạng, ngày hôm qua phó chủ nhiệm Tiết luôn miệng nhấn mạnh giới hạn thời gian, mỗi giây phút chậm trễ đường đều là mạng sống của bệnh nhân. Giờ lỡ chuyến bay, chuyện nghiêm trọng.
“Phòng phẫu thuật chút trục trặc, đường cũng chút trục trặc.” Khâu Thụy Vân với giọng đầy xin .
Bên chút động tĩnh. Hà Quang Hữu lẽ định thêm gì đó nhưng ai đó ngăn .
“Anh trách họ gì?”
“Không , chỉ nhắc nhở họ ——”
“Nhắc nhở họ cái gì?”
“Cẩn thận đường!”
Đào Trí Kiệt đưa tay vỗ nhẹ lên đầu tay , như thể đang vỗ một đứa trẻ hành động lỗ mãng. Hà Quang Hữu vọt sang một bên, dám lên tiếng, đồng thời đưa điện thoại cho .
Nhận lấy điện thoại, Đào Trí Kiệt với hai đồng nghiệp đang hộ tống tạng ở đầu dây bên : “Không cần gấp.”
“Vâng, thầy Đào.”
“Có chuyện gì về . tin tưởng hai . Hiện tại thời gian còn hơn tám tiếng, chỉ cần hai kịp thời lên máy bay đều kịp. Bên sẽ phái đồng nghiệp xe cứu thương đến sân bay thủ đô, chờ hai trở về an .” Giọng Đào Trí Kiệt ôn hòa, bình tĩnh, thể hiện sự an ủi đối với hai họ.