Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 704: Giữa lằn ranh sinh tử

Cập nhật lúc: 2025-09-25 17:26:42
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trán bác tài dán cửa kính phía , mắng: “Cái quái gì !”

Khoảnh khắc sinh tử, hai bác sĩ theo bản năng chỉ bảo vệ cái hộp. Khâu Thụy Vân dùng cằm ghì lên nắp hộp, ý đồ dùng đầu của để giữ chặt. bốn tay và cả đều chống lực va chạm , "Bùm", và cái hộp cùng đổ về phía bên trái.

Cái hộp lập tức tuột khỏi tay Khâu Thụy Vân.

Đã sớm phòng , Tạ Uyển Oánh tựa thành cửa xe để vật chắn, đối mặt với chiếc hộp đang tuột khỏi tay tiền bối, cô nhanh mắt đưa tay bắt lấy.

Cái hộp chỉ rời tay tiền bối đến một giây, hai tay cô nắm chặt, rơi xuống đùi cô, cuối cùng định.

"Bùm bùm bùm bùm bùm", tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên trong màng nhĩ Tạ Uyển Oánh.

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi.

Vừa tuyệt đối là giữa lằn ranh sinh tử. Chỉ một chút nữa thôi, mạng sống của bệnh nhân đang chờ ghép tạng còn.

Tạ Uyển Oánh nghĩ, tin rằng ngay cả khi dùng búa cấp cứu đập tim bệnh nhân, bản cô cũng từng hoảng loạn như .

Về phần Khâu Thụy Vân, nửa ngã bẹp ghế , sợ đến mức mặt mày luống cuống, hai mắt thấy cái hộp còn trong tay , tròng mắt lồi : Trời ơi, cái hộp ? Gan !!

“Bác sĩ Khâu.” Tạ Uyển Oánh thấy biểu cảm của tiền bối, lên tiếng.

Bác tài phía đầu , chen giữa hai họ cướp lời: “Hai ?”

mà hỏi . Nếu gan mất, sẽ mất mạng! Khâu Thụy Vân bò dậy, ngàn vạn lời dâng lên đến miệng: Phải bây giờ?

Bác tài thấy mặt bỗng chốc đen như đáy nồi, sợ hãi : “Không của , là cái xe ba bánh đột nhiên xuất hiện, suýt chút nữa đ.â.m xe .”

Cả Khâu Thụy Vân run rẩy: Tiếp theo giải thích thế nào với lãnh đạo và đồng nghiệp ở khoa, giải thích thế nào với bệnh nhân đang chờ ghép tạng và gia đình hiến tạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-704-giua-lan-ranh-sinh-tu.html.]

“Anh , thương ? Có cần bệnh viện ?” Bác tài vẻ mặt tái nhợt chút m.á.u của dọa đến hồn vía lên mây.

“Bác sĩ Khâu, bác sĩ Khâu, cái hộp trong tay em đây!” Thấy tiền bối thấy, Tạ Uyển Oánh đưa tay kéo kéo quần áo tiền bối.

Khâu Thụy Vân đầu , khi thấy cái hộp trong tay cô, tròng mắt mở to như trải qua mấy kiếp: Một khắc từ cõi rơi xuống địa ngục, giờ khắc coi như hậu bối vớt từ địa ngục.

“Bác sĩ Khâu, , em đỡ vững, cái hộp va chạm bất kỳ chỗ cứng nào, hỏng.” Tạ Uyển Oánh trấn an tiền bối.

Vân Vũ

“Cảm ơn, cảm ơn.” Khâu Thụy Vân vô cùng ơn cô.

Anh cúi đầu, ghé trán nắp hộp cảm nhận lá gan thể phục hồi sinh lực bên trong, đàn ông cao lớn mắt đỏ hoe, suýt .

May mắn nhất là bản chọn sai . Anh sai, cô liên lụy , ngược còn bảo vệ cái hộp khoảnh khắc mấu chốt.

“Thế nào, hai cần bệnh viện ?” Bác tài run rẩy hỏi ý kiến của họ.

“Không cần, nhanh đến sân bay!” Khâu Thụy Vân và Tạ Uyển Oánh đồng thanh.

Hai rốt cuộc là ai, mang theo thứ gì, lẽ nào là mang vàng bạc châu báu. Bác tài nghĩ trong lòng, vẻ mặt lo lo mất của hai , cái hộp thật giống như thể lấy mạng họ . Hơn nữa rõ ràng hai thể nhân cơ hội để lừa đảo ông một phen nhưng , một lòng chỉ sân bay là để gì.

Với sự cố bất ngờ , bác tài tiếp tục lái xe cẩn thận hơn, và dốc hết sức để giúp hai họ di chuyển.

 

 

 

 

Loading...