Bác tài taxi cô chờ , vui : “Cô chờ lát nữa gọi xe khác , đây.”
“Bác tài, bác cháu giải thích chút ạ. Bọn cháu đang chạy đua với thời gian. Thật sự, vô cùng quan trọng, liên quan đến một mạng .” Hai tay Tạ Uyển Oánh bám cửa xe, dùng hết cách để thuyết phục bác tài, “Chúng cháu hộ tống một bộ phận quan trọng đến một thành phố khác để cứu .”
“Cái gì? hiểu cô gì.” Bác tài bằng giọng địa phương, hình như hiểu tiếng phổ thông chuẩn của cô.
“Quan trọng ——” ‘Bộ phận’ là thuật ngữ y học hiểu, Tạ Uyển Oánh đổi cách , “Đồ của bệnh viện.”
“Là thuốc cứu mạng hả?” Bác tài, một dân hiểu y học, chỉ thể hiểu như , hỏi cô.
“Vâng.” Chỉ cần đối phương hiểu là , Tạ Uyển Oánh gật đầu.
“Phải chờ bao lâu?” Bác tài hỏi thời gian chờ.
“Rất nhanh ạ.” Tạ Uyển Oánh đảm bảo.
Rất nhanh, nhưng, tiền bối ở phòng phẫu thuật vấn đề gì. Lại để cô và bác tài chờ suốt hai mươi phút mà vẫn thấy ai đến.
Vân Vũ
“Gần nửa tiếng , thể chở một chuyến khách khứ hồi .” Bác tài tức giận đập tay lên vô lăng, giận dữ với cô, “Không cô gấp ? Sao đến giờ vẫn đến?”
Tạ Uyển Oánh lấy điện thoại , chuẩn gọi cho tiền bối. Nếu chờ lâu nữa, cô chỉ thể để chiếc xe . Không thể lỡ việc ăn của nữa.
“Người ?” Khâu Thụy Vân mang hộp đựng tạng ghép khỏi cổng bệnh viện, đầu trái tìm kiếm bóng dáng cô.
“Ở đây ạ, bác sĩ Khâu!” Tạ Uyển Oánh giơ cao hai tay, hô to về phía tiền bối.
Khâu Thụy Vân thấy tiếng gọi, thấy cô, nhanh về phía cô.
Tạ Uyển Oánh vui mừng , với bác tài: “Người đến ——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-702-chi-co-the-dua-vao-cac-bac-si.html.]
Bác tài ở ghế lái, mặt mày tối sầm, đột nhiên kéo cần , nhấn ga, "vèo" một cái, lái xe ngay mặt cô.
Có thể thấy bác tài nghĩ cô đang đùa bỡn, tức giận cố ý bỏ cô, ai bảo cô lỡ thời gian ăn dài như của ông.
Vào thời đại , ý nghĩa của việc ghép tạng tuyên truyền rộng rãi trong xã hội, đa hiểu đó là gì, đa cũng sẽ thông cảm cho các nhân viên y tế đang hộ tống tạng. Cảnh sát giao thông sẽ giúp họ mở đường, thứ chỉ thể dựa chính bản các bác sĩ. Khoảnh khắc đó, Tạ Uyển Oánh cảm thấy lòng chút lạnh , khó chịu đến cực điểm. Cô nghĩ đối phương thể hiểu, nhưng xin đừng như , điều liên quan đến một mạng . Chính xác hơn, là sự kéo dài sinh mệnh của một bụng cơ thể một khác, tương đương với hai mạng.
Cảm xúc vô ích trong việc giải quyết vấn đề, đầu óc cô trống rỗng một lúc tỉnh ngay lập tức, bên lề đường tiếp tục nỗ lực giơ tay vẫy xe.
Khâu Thụy Vân nhanh đến bên cạnh cô, phát hiện xe, chất vấn: “Sao lâu như mà cô bắt xe nào ?”
“Có một chiếc, nhưng nó chạy mất .” Tạ Uyển Oánh giải thích.
“Tại ? Tại cô ngăn !”
Tiền bối nóng nảy, chuyện thở khí thô. Rất phẫn nộ, giống với cảm xúc của cô . Tạ Uyển Oánh , than vãn, cố gắng mở to mắt những chiếc xe đến đường, giơ cao hai tay vẫy vẫy: Hy vọng bác tài bụng thấy mà đến cứu .
Khâu Thụy Vân đồng hồ, thật sự là gấp đến mức thể tả.
Hoàn ngờ rằng thời gian lấy gan trong phòng phẫu thuật quá lâu, chậm trễ đến nửa tiếng, khiến thời gian chạy đến sân bay của họ giờ trở nên gấp gáp và chật vật.