Lời nhắc nhở Tào Dũng. Anh hồi tưởng cảnh tượng cô đến phòng cấp cứu của bệnh viện đó. Lúc chỉ là chạm mặt , ngày hôm , bảo vệ bệnh viện cô đến tìm của . , của cô phủ nhận tại chỗ. Người của cô là bác sĩ ở bệnh viện đó.
Tại đến tìm là bác sĩ của ? Vì chuyện cần tìm ? Chuyện gì? Có lẽ là họ hàng xa thiết, nên mới phủ nhận sự tồn tại của cô.
Việc phủ nhận cô, chắc chắn là tối qua từ chối yêu cầu gì đó của cô.
Nghĩ thế nào cũng thấy gì đó đúng.
Lẽ nào là liên quan đến việc cô từng của qua đời?
Cho nên cô mới bất chấp tất cả mà đến Quốc Hiệp để bác sĩ ngoại khoa.
“Nói chuyện chứ.” Thấy mãi lên tiếng, vẻ mặt cũng đúng, Nhậm Sùng Đạt lo lắng đẩy vai .
“Hai ở cửa lén lút chuyện bí mật gì đấy?” Chu Hội Thương , tay bưng một bát canh miến, ăn quan sát hai bạn đồng môn.
“Không .” Nhậm Sùng Đạt phủ nhận.
“Các chú ý , lưng hai đang kìa.”
Nhậm Sùng Đạt và Tào Dũng lập tức , thấy phía ai thì nhận lừa.
Vân Vũ
Chu Hội Thương ha ha: “Còn dám đang chuyện lén lút ?”
Nhậm Sùng Đạt trừng mắt với đầu bỏ chạy. Đi vài bước, đầu nhắc nhở Tào Dũng: “Có chuyện gì thì ơn cho một tiếng, là thầy hướng dẫn. Đừng để chuyện lớn xảy ngơ ngác, giống như tối qua .”
“Biết .” Tào Dũng điềm đạm trả lời, cúi đầu nhắn tin cho cô em sư .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-417-quyet-dinh-cam-on-anh-su-huynh.html.]
Là một sư , việc kết hợp cương và nhu là cần thiết. Anh nhắn tin báo tình hình cho cô em sư , và một nữa nhắc nhở cô gọi điện sớm hơn.
Lúc , Tạ Uyển Oánh và các thầy giáo đưa bệnh xuống phòng bệnh. Thấy chỉ Chu Tuấn Bằng xuống để bàn giao, họ liền đuổi : “Đi , cũng ngủ, các về ngủ hết .”
Nghe lời , phẫu thuật chắc là thuận lợi. Chủ nhiệm Giang với các học trò: “Các em ngủ chờ thông báo. Khi cô tỉnh thì các em hãy đến, đừng đến lúc đó gọi mà các em mệt đến mức dậy nổi.”
Nhận chỉ thị của thầy, hai cô trở về trường.
Về đến nơi, Tạ Uyển Oánh định lăn ngủ một giấc, thì đột nhiên nhận tin nhắn của Tào sư , một vài tin nhắn liên tiếp.
Anh Tào sư : Oánh Oánh, ăn cơm ngon, ngủ ngon. Cần khăn tay thì đến chỗ lấy. Lần nhớ gọi điện thoại cho sớm hơn.
Tạ Uyển Oánh: Khăn tay cần. Anh sư , phẫu thuật của chị hai thuận lợi ạ?
Anh Tào sư : Áo khoác của ở chỗ em.
Tạ Uyển Oánh ngượng chín mặt, nhớ là cầm áo khoác của sư về. Không thể nào, cô thể vứt áo khoác của ở phòng cấp cứu, nên mang về trong một cái túi ni lông.
Nghĩ cứ như một cô ngốc, ôm áo khoác của sư ngủ, tin tưởng sư , cần hỏi thêm phẫu thuật thế nào nữa. Nếu thực sự chuyện gì, sư sớm với cô .
Cô lấy áo khoác của sư , treo lên mắc áo. Nhìn một chút, chiếc áo khoác màu xám của sư thật trai, mùi hương đó cũng gần giống mùi khăn tay của . , áo khoác đặt ở phòng cấp cứu, sư tính sạch sẽ, lẽ cũng cần dùng nước khử trùng ngâm ?
Dừng bờ vực, quần áo của sư đắt tiền, thể tùy tiện ngâm nước khử trùng, sẽ hỏng mất, mang đến tiệm giặt ủi chuyên nghiệp để giặt xong trả cho . Thế là, Tạ Uyển Oánh trong lòng giật nhận : Lẽ nào cái khăn tay sư lấy , là vì cô ngâm hỏng ?
“Phải mua một chiếc khăn tay mới cho sư .” Tạ Uyển Oánh lập tức quyết định trong lòng.
Ngủ đến năm sáu giờ chiều. Tỉnh dậy, Tạ Uyển Oánh nhanh chóng gọi chị cả dậy ăn cơm. Hai ăn xong ở căng tin trường, trở bệnh viện xem tình hình.