Thầy Phó cũng thích uống . Tạ Uyển Oánh thấy cảnh thì nghĩ thầm.
Ngô Lệ Toàn phát hiện ánh mắt của cô, hiểu điều gì đó, với cô: "Thầy đó thích đen. Lát nữa tớ chừa cho một ít."
Vì miền Bắc thói quen uống cầu kỳ, nên trong quán ăn chỉ những chiếc ly gốm miệng rộng, nắp. Biết rằng những ở đây cũng uống đặc, Ngô Lệ Toàn pha loãng màu .
Những ly ngon nhân viên phục vụ lượt đặt lên bàn. Mỗi cầm một ly, uống im lặng một cách lạ thường. Có thể thấy khí cuộc điện thoại vẫn thể trở bình thường.
Tạ Uyển Oánh và cô bạn trở ghế, nãy cô bận pha nên xảy chuyện gì.
"Người của khoa Ngoại Tổng Quát I gọi điện thoại chuyện về ." La Yến Phân hiệu cho cô, bảo cô cẩn thận một chút.
Khoa Ngoại Tổng Quát I tìm cô gì? Tạ Uyển Oánh tự hỏi trong lòng, sẽ là ai đây.
"Em..." Đàm Khắc Lâm mở lời, phát hiện tất cả trong phòng đang cúi đầu uống đều ngẩng lên, khỏi nhíu mày: "Hay lắm, học trò của quả nhiên là nhân vật vạn chú ý."
"Thầy Đàm gọi em ạ?" Tạ Uyển Oánh hỏi.
" , em gọi điện thoại cho bố đứa bé ..." Đàm Khắc Lâm nhíu mày, cân nhắc mãi. Cuộc điện thoại của khoa Ngoại Tổng Quát I khiến nhận lẽ xem nhẹ thực lực của học trò .
"Thầy Đàm đến việc cho Nhã Trí nhập viện ạ?" Tạ Uyển Oánh lời của thầy, mừng khôn xiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-369-thay-dam-kinh-ngac-vi-co.html.]
Nhìn cô học trò của kìa, đầu óc một đường thẳng, thấy cãi với ai về chuyện của cô, Đàm Khắc Lâm đưa tay trái lên xoa trán: " ..."
"Em lập tức gọi điện cho bố cô bé." Tạ Uyển Oánh cầm điện thoại lên ngừng nghỉ, gọi điện thông báo cho nhà bệnh nhân, vòng qua bàn để thương lượng với thầy: "Thầy Đàm, là hết cho cô bé giường phụ tạm thời, chờ giường trống thể chuyển qua ngay. Em sẽ với các chị y tá. Em sẽ kê lệnh viện cho cô bé, các xét nghiệm thông thường, rút ngắn thời gian, để thể sớm phẫu thuật cho cô bé."
Một nhóm bác sĩ cô lấy sổ tay lâm sàng từ trong túi thì giật , ngờ cô ăn cơm cũng mang theo cả thứ . Không chỉ , Tạ Uyển Oánh mở bên trong , sẵn kế hoạch điều trị và các lệnh cần kê mà cô lên kế hoạch từ sớm cho tiểu Nhã Trí.
"Này!" Lưu Trình Nhiên thể kéo cô , nhắc nhở cô hiện tại ở trong bệnh viện mà là đang ở ngoài ăn cơm uống .
Đàm Khắc Lâm dựa lưng ghế, trong đôi mắt lạnh nhạt chợt lóe lên tia kinh ngạc: Anh mở miệng, cô sớm chuẩn sẵn một bộ kế hoạch chỉnh .
Không giống ở khoa Ngoại Tổng Quát II, một đám bên cạnh đang xem kịch, trực tiếp ha hả, thì nhịn mà phun ngụm miệng.
"Tiểu Tạ đồng học, em đúng là một viên kim cương." Thấy tình hình , Tôn Ngọc Ba vẫy tay gọi học trò cưng của : "Mau về chỗ !"
Nhận quá nóng vội, Tạ Uyển Oánh trở về chỗ, điện thoại áp sát tai chuyện với nhà bệnh nhân: "Có bố Nhã Trí ạ? Cháu là bác sĩ Tạ, là học trò của bác sĩ Đàm, bác sĩ Đàm bảo cháu thông báo với chú là thể đưa Nhã Trí đến thủ tục nhập viện. Ngày mai chú thể đến, cháu sẽ chờ chú ở bệnh viện..."
"Sinh viên y khoa mới khoa lâm sàng thật là nhiệt tình." Vu Học Hiền thấy dáng vẻ của Tạ Uyển Oánh thì thở dài.
Sự nhiệt tình của những mới nghề thể giữ bao lâu là một dấu chấm hỏi. Lâm sàng thực sự thể rèn luyện con trở nên chai lì.
Vân Vũ
Một nhóm đại lão trong ngành vì thế chú ý đến việc cô nhiệt tình , mà đột nhiên để ý đến cuốn sổ tay đang mở trong tay cô.