Đàm Khắc Lâm tay sờ lên cằm, nghiên cứu xong tên món ăn, dường như đang tính toán chi phí thực đơn.
Hai vị thầy giáo nghiêm túc hứng thú tham gia những câu chuyện phiếm.
"Điện thoại của em reo kìa."
Bị bên cạnh đẩy, Tạ Uyển Oánh lấy điện thoại .
"Oánh Oánh, em ở ký túc xá ?"
"Lệ Toàn?" Nghe giọng của cô bạn , Tạ Uyển Oánh vui mừng.
"Mấy ngày nay chị tới thủ đô việc, tiện đường ngang qua trường học của em, đưa cho em một ít đồ. Em ở đó ? Nếu thì chị để đồ , phiền công việc của em."
"Em ở..." Tạ Uyển Oánh định giải thích cho cô bạn .
Bên cạnh, Tôn Ngọc Ba : "Bạn em ? Nếu ăn cơm thì gọi cô đến ăn cùng."
Thêm một suất ăn thành vấn đề, thầy giáo hào sảng.
Tạ Uyển Oánh cảm ơn thầy , với bạn : "Em đang ở nhà hàng Kim Ngọc."
"Chị với tài xế taxi ," Ngô Lệ Toàn báo địa chỉ mới cho tài xế, hỏi, "Tối nay em ăn cơm với ai?"
"Với bạn học và thầy cô."
"À, liên hoan," Ngô Lệ Toàn xong hiểu , "Vậy chị đưa đồ cho em thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-360-ban-than-den-tham.html.]
Điện thoại cúp đầy một phút, reo.
"Chị đang ở cửa Kim Ngọc. Tài xế taxi lúc đỗ xe ở đây," Ngô Lệ Toàn , "Thật trùng hợp."
Nói với thầy cô một tiếng, Tạ Uyển Oánh vội vàng ngoài đón bạn, chớp mắt đến cửa sảnh lớn.
"Oánh Oánh, chị ở đây!" Ngô Lệ Toàn lớn tiếng gọi cô, hai tay xách hơn chục túi giấy quà tặng, hoành tráng.
"Sao chị mang nhiều thế?" Tạ Uyển Oánh giật .
"Là ở cửa hàng của chị, loại ngon chị đều mang đến cho em. Một em uống hết thì thể cho các chị đồng nghiệp và thầy cô của em. Lần chị bệnh, chị của em kê đơn thuốc cho chị, chị cần cảm ơn ," Ngô Lệ Toàn giảng giải cho cô. "Với , nuôi đúng. Em cách các mối quan hệ xã giao, nên nhờ chị đến giúp em. Bình thường các dịp lễ tết, tặng quà cho thầy cô, lãnh đạo để thắt chặt tình cảm thầy trò và quan hệ cấp , em hiểu ?"
"Mẹ em..." Nghe những lời của cô bạn , Tạ Uyển Oánh bất lực. Từ nhỏ cô Lệ Toàn đối nhân xử thế hơn cô. Cô chỉ học sách vở nhưng giỏi những chuyện tình nghĩa, thế sự , hơn nữa luôn tin rằng những việc là vô dụng. Cô rõ với bạn : "Các thầy cô thích và sẽ cho học sinh cơ hội hối lộ ."
"Chị . Chị sẽ hại các thầy cô của em ?" Ngô Lệ Toàn lớn để cô yên tâm. "Loại chuyện chị còn rõ hơn em, những ranh giới thể vượt qua, chị cũng sợ tù. Chị chỉ tiện thể kết bạn với nhiều hơn, vì họ đều là bạn của em, kết giao rộng rãi sẽ nhiều lợi ích hơn. Đây đều là mẫu , vốn dĩ là để tặng cho khách hàng dùng thử, mất tiền."
Thì là . Tạ Uyển Oánh yên tâm.
"Đồ nhiều quá, chị giúp em xách đó," Ngô Lệ Toàn cho cô xách hết ngay, sợ quá nặng. Cô cùng Tạ Uyển Oánh qua sảnh lớn và , "Tay cầm d.a.o phẫu thuật của em quan trọng thế cơ mà, thể để mệt."
Không ngờ, một đang phía tình cờ lời cô , nhịn bật : "Tay cầm d.a.o phẫu thuật thể để mệt..."
Cười c.h.ế.t mất thôi. Anh chỉ tay chơi đàn piano thể mệt, chứ bao giờ tay cầm d.a.o phẫu thuật thể mệt.
Nghe thấy một tràng sảng khoái bay tới, Ngô Lệ Toàn và Tạ Uyển Oánh ngừng chuyện, đầu về phía .
Vân Vũ
Một mặc áo sơ mi xanh dương và quần jean, với mái tóc dài và cặp kính trông giống một cô gái trai, đang mỉm hai họ.
Ngô Lệ Toàn dường như nhận đó, hỏi cô bạn : "Có Hoàng, sư của em , Oánh Oánh?"