Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 269: "Học lỏm"

Cập nhật lúc: 2025-08-05 17:04:20
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dụng cụ trọng lượng khi cầm tay mới dễ thao tác một cách tự nhiên.

Lấy dụng cụ mà tốn sức, cần suy nghĩ xem lấy thứ chủ yếu là để gì.

Người giữ kính là một trợ lý quan trọng của mổ chính.

Việc hỗ trợ mổ chính, thầy Đàm là "chiếu sáng," cô thể hiểu là "phạm vi phẫu thuật." Trong phẫu thuật, việc kéo mô để lộ rõ phạm vi phẫu thuật cho mổ chính thấy rõ để hạ d.a.o là quan trọng.

Điểm khác biệt là, việc kéo mô trong phẫu thuật truyền thống thể mở rộng tầm một cách trực tiếp. Còn khu vực lộ trong nội soi ổ bụng chỉ là một hình bầu dục nhỏ, nên trợ lý tự suy đoán hình ảnh bộ phạm vi phẫu thuật cho mổ chính.

Phẫu thuật truyền thống thì kéo đến , mổ chính đến đó. Còn nội soi ổ bụng, thì chiếu đến , mổ chính đến đó.

Suy nghĩ đến đây, ý nghĩ của Tạ Uyển Oánh càng trở nên rõ ràng. Với một cái đầu rõ ràng, tay cô càng trở nên tự nhiên, nên di chuyển như thế nào.

Mổ chính và trợ mổ một đang chuẩn các vị trí khác để cắm ống trocar.

Vân Vũ

Tôn Ngọc Ba nới lỏng tay , phát hiện cô giữ ống vững vàng ở một vị trí, khen: “Không tệ, lực.”

Nữ sinh thường dễ mỏi tay, thực là vì lực tay đủ nên cầm dụng cụ đủ vững. Muốn duy trì thao tác ở một mặt phẳng, cần phát lực liên tục.

“Giống như kéo mô ,” Tạ Uyển Oánh câu trả lời của để trao đổi với thầy.

Tôn Ngọc Ba chớp mắt, cô sinh viên thông minh dường như nắm mấu chốt, hỏi thêm để kiểm tra cô: “Em trong khoang bụng lấy cái gì vật tham chiếu ?”

Một mới nội soi ổ bụng, vấn đề đầu tiên đối mặt thường là thiếu cảm giác về phương hướng. Con bất cứ thứ gì cũng cần vật tham chiếu, nếu thì sẽ như biển cả mênh mông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-269-hoc-lom.html.]

“Tử cung.” Tạ Uyển Oánh lập tức trả lời.

Không cần liên hệ với sách giáo khoa y học, chẳng lúc nãy thầy Đàm chiếu đầu tiên là lên tử cung ?

Tử cung là một cơ quan lớn như , nếu lấy nó vật tham chiếu, phẫu thuật mù thì cũng là đầu óc.

“Hả?” Tôn Ngọc Ba mỉm trong lòng: “Cô gái , quá thông minh, học đến là dùng đến đó.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, Đàm Khắc Lâm lén liếc cô: “Học lỏm …”

“Chỉ tử cung thôi ?”

Bác sĩ Tiểu Tôn tăng độ khó của câu hỏi.

Tạ Uyển Oánh một nữa nhớ thao tác lúc nãy của thầy Đàm, đáp: “Bất kể là tới, lui, sang trái sang , đều cần một trục ngang mục tiêu tham chiếu. Tử cung quá lớn thỏa mãn điều kiện , ở đây cần một mặt phẳng giải phẫu để hướng dẫn thao tác. Rõ ràng, hai bên dây chằng đáy chậu là một đường tham chiếu. Thành bụng là mặt phẳng tham chiếu.”

Phòng phẫu thuật trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Rất nhiều học viên thực tập phía , dường như vỡ lẽ, hóa họ ở đây nửa ngày học tập nửa ngày, bằng một câu tổng kết của cô.

“Em học lỏm của thầy Đàm đến trình độ ?” Tôn Ngọc Ba ngạc nhiên và nhỏ với cô, vì đây chỉ thể là kết quả của việc học đến dùng đến đó.

Đôi tay Đàm Khắc Lâm khựng , trong ánh mắt trầm tư dường như cũng đang suy nghĩ: Bị học sinh học lỏm đến mức , cô học sinh sẽ lột sạch kỹ thuật của ?

Về điều , Tạ Uyển Oánh bình tĩnh đáp thầy giáo bằng một ánh mắt: "Không thầy bảo em đến học ? Em học thì chẳng là vinh dự của thầy ?"

Không tâm trạng của thầy giáo lúc thế nào, dù thì chủ nhiệm Dương ở phía tiếng vịt: “Cạc cạc, cạc cạc…”

Sớm lãnh đạo đến thị sát, Tôn Ngọc Ba liếc mắt. Đại lão cửa, đám sinh viên thực tập còn yên tĩnh nữa .

Loading...