Lúc , Tạ Uyển Oánh mới nhớ những lời sư giáo huấn tối qua và sai ở .
Hai đến con hẻm phía bệnh viện gần trường học.
Tạ Uyển Oánh khung cảnh đường phố và các cửa hàng quen thuộc, trong lòng hồi tưởng những hình ảnh từ hơn ba năm .
Không ngờ đến cửa hàng mà ba vị sư ăn cơm hơn ba năm .
Vừa bước cửa, phục vụ bên trong lập tức nhận cô và : "Trước đây bạn cứu một ông lão. Sau đó, ông chủ của chúng rằng khi nào bạn đến ăn cơm, sẽ miễn phí. Bạn mãi vẫn đến. Có mì bò của cửa hàng chúng ngon ?"
"Không ạ." Tạ Uyển Oánh lắc đầu. Cô chỉ đơn giản là tiền để ăn thôi.
Vân Vũ
Người phục vụ vẻ mặt cô thì hiểu điều gì đó, với ông chủ: "Ông chủ, vị khách mà ông miễn phí đến . Có mì bò cho cô ?"
"Ngoài mì bò , em thích ăn gì thì cứ với ông chủ." Tào Dũng kéo cô xuống .
"Em ăn gì cũng ." Tạ Uyển Oánh đáp.
"Không cần khách sáo. Họ sẽ miễn phí cho em."
"Như lắm."
"Không cần thật thà như ."
"Sư ..." Tạ Uyển Oánh tìm mãi mà nên gì tiếp.
Tào Dũng liên tưởng đến , ngay cả Vương họ cũng lợi dụng sự thật thà của cô, một nữa bật .
Nhìn , hai lúm đồng tiền khuôn mặt tuấn tú thật trai, Tạ Uyển Oánh cũng tò mò, tại một đàn ông trai như bác sĩ.
Đẹp trai là một lợi thế bẩm sinh, nhưng bác sĩ ngoại khoa mệt khổ bẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-181-khan-tay-dau.html.]
Nhận thấy ánh mắt của cô, Tào Dũng hỏi: "Có câu hỏi nào hỏi ?"
Tạ Uyển Oánh suy nghĩ một lát, quyết định hỏi cho rõ ràng để học hỏi từ tiền bối: "Sư , tại bác sĩ?"
"Y học thú vị." Tào Dũng đáp, trò chuyện dùng nước ấm rửa đũa.
Câu trả lời chút ngoài dự đoán của cô. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
Nhìn biểu cảm của cô, Tào Dũng : "Sao? Em nghĩ nếu bác sĩ thì tiên nghĩ đến việc cứu ? Chỉ cứu thôi là đủ." Phía chỉ thiếu ba chữ nữa: "tiểu sư ".
là tiểu sư . Mặc dù tiểu sư mặt thể hiện xuất sắc trong các kỹ năng lâm sàng, gần bằng tài năng bộc lộ năm xưa của , nhưng rõ ràng, tuổi còn nhỏ hơn , kinh nghiệm sống đủ phong phú, nên còn đơn thuần.
Hai bát mì bò nóng hổi mang , phục vụ : "Ông chủ , thêm đầy thịt bò cho hai , và miễn phí."
"Nói với ông chủ là chúng khách sáo ." Tào Dũng gật đầu với phục vụ và .
Cảm nhận điều gì đó, Tạ Uyển Oánh nhỏ giọng hỏi : "Sư , và ông chủ cửa hàng quen lắm ?"
"Ông chủ cửa hàng đây là một sinh viên y khoa." Tào Dũng .
Ông chủ là sinh viên y khoa ? Tại mở quán ăn? Có câu chuyện gì chăng? Tạ Uyển Oánh kinh ngạc, vì đây là sự thật mà cô bao giờ nghĩ tới.
"Ăn ." Tào Dũng đặt đôi đũa tay cô, thúc giục.
Tạ Uyển Oánh bát mì bò, nhớ một chuyện quan trọng, : "Sư , cái khăn tay cho em mượn..."
À, cuối cùng em cũng nhớ chuyện ? Tào Dũng mỉm, chờ cô tiếp xem chuyện là thế nào.
"Em dùng nước sát khuẩn để giặt ." Tạ Uyển Oánh đó nghĩ, sư đến đòi, lẽ là vì thói quen sạch sẽ. Hầu hết các bác sĩ đều thói quen sạch sẽ, nên ghét khăn tay khác dùng.
Tào Dũng cô dùng nước sát khuẩn để giặt khăn tay của , một ngụm nước mì suýt sặc lên cổ họng.
"Sư , nước sát khuẩn mùi dễ chịu , đó em phơi khô khăn tay ánh nắng mặt trời..." Tạ Uyển Oánh lo lắng giải thích, lấy khăn giấy giúp .