lúc, họ thấy một thanh niên hai mươi tuổi đang tựa một cảnh sát giao thông.
Cậu thanh niên gầy yếu thở hổn hển từng , sắc mặt xanh trắng, môi tím tái, các ngón tay sưng to.
"Ngón tay dùi trống, ban đầu nghi ngờ các bệnh về tim phổi. Ở tuổi , ung thư phổi khả năng lắm, bệnh xơ phổi vô căn ở trẻ tuổi cũng hiếm gặp, tiên nên loại trừ khả năng là bệnh nhân tim mạch." Tạ Uyển Oánh thấy những đặc điểm bệnh rõ ràng của bệnh nhân như thể phán đoán mà cần dùng đến "dị năng".
Bác sĩ Giang cô: Trong tình huống khẩn cấp như thế, một sinh viên thực tập mà thể đưa phán đoán chính xác đến mức , quả nhiên hề đơn giản.
Triệu Triệu Vĩ cố gắng hồi tưởng các thuật ngữ y học mà Tạ Uyển Oánh , "ngón tay dùi trống" nghĩa là gì.
"Nói cho , mắc bệnh gì ?" Bác sĩ Giang xổm xuống, hỏi thanh niên.
Cậu thanh niên yếu đến mức một lời, chỉ thể dùng ánh mắt về phía Tạ Uyển Oánh.
________________________________________
Với biểu hiện của bệnh nhân, bác sĩ Giang hiểu: Giống như Tạ Uyển Oánh , thanh niên bệnh tim.
Lúc , rắc rối lớn.
Người đằng mất m.á.u cần nhanh chóng đưa đến bệnh viện để phẫu thuật, nếu chờ thêm một lúc nữa thể sẽ mất m.á.u quá nhiều dẫn đến sốc và tử vong.
Bệnh nhân tim mạch trẻ tuổi ở mặt thì thể chờ đợi, thể vết thương ngoài lớn nào, nhưng do kinh hãi bởi vụ tai nạn giao thông, trái tim thể ngừng đập bất cứ lúc nào.
Phải chọn ai lên xe cấp cứu , trong khi xe của ông chỉ một chiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-156-nguoi-benh-khong-doi-duoc-xe-cap-cuu.html.]
Tít ô, tít ô, lúc thấy tiếng còi xe cấp cứu, chắc chắn là một vị cứu tinh đến. Bác sĩ Giang và Tạ Uyển Oánh vui mừng đầu xung quanh, nghĩ rằng cả hai bệnh nhân đều cứu .
Không ngờ, chiếc xe cấp cứu đến, một nhân viên cứu hỏa từ bên xe buýt bế một đứa trẻ mới cứu khỏi xe chạy thẳng đến xe cấp cứu, chạy điên cuồng hét: "Là trẻ con, trẻ con, cứu trẻ con !"
Bác sĩ và y tá xe cấp cứu chạy xuống đón lấy đứa trẻ đưa lên xe, và chiếc xe cấp cứu đến vội vàng rời .
Vân Vũ
Bác sĩ Giang và Tạ Uyển Oánh nên lời: Không chứ? Không phán đoán , cứ thế giành lấy xe cấp cứu, dù là trẻ con thì xe cấp cứu cũng nên ưu tiên chở bệnh nguy kịch hơn.
Nhìn thấy cảnh tượng , sắc mặt thanh niên càng thêm nhợt nhạt. Cậu hẳn chờ lâu, chờ hết chiếc xe cứu thương đến chiếc khác, nhưng nào đến lượt , lẽ chờ đến c.h.ế.t cũng đến lượt.
Một giọt nước mắt lăn dài khóe mắt .
Thấy cảnh tượng đau lòng, bác sĩ Giang lấy ống , trấn an bệnh nhân: "Đừng lo, nhanh sẽ đến lượt ."
Cậu thanh niên mở to mắt, hề lạc quan như bác sĩ Giang, thực tế tuyệt vọng.
Chỉ thấy một lúc , y tá đang truyền dịch cho bệnh nhân gọi: "Bác sĩ Giang, truyền dịch xong, nhưng em thấy huyết áp của thể sẽ tiếp tục giảm..."
Vô nghĩa, trong cơ thể mất m.á.u ngừng thì , truyền dịch chỉ là để kéo dài thời gian cho bệnh nhân. Có thể thấy, bệnh nhân đó cần đưa lên xe cấp cứu tiên.
Nhân viên cứu hỏa phụ trách cứu xe buýt gọi: "Lại phát hiện một đứa trẻ, còn sống!"
Cậu thanh niên thấy những tiếng gọi đó, rõ ràng là, sẽ chờ thêm hai chiếc xe cứu thương nữa đến, thậm chí tiếp tục chờ mãi, chờ đến chiếc cuối cùng. Khỏi , chờ , chắc chắn là chờ .
Cảnh sát giao thông đang ôm với bác sĩ Giang: "Bác sĩ, thể nghĩ cách gì ? Có cũng truyền dịch cho ? Hay cho ngậm nitroglycerin?"