Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 71 (2)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 06:47:01
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phong Đình cũng nhanh chóng trả lời: Quản lý ký túc xá nam nói Vệ Nghị và nữ sinh họ Từ trước đây có mối quan hệ khá tốt.

Dư Tô hỏi: "...Vậy sao người ch/ết đầu tiên lại là Vệ Nghị?"

 

Phong Đình trả lời: Quản lý ký túc xá nói, sau vụ đầ/u độ/c ba năm trước, Vệ Nghị là sinh viên năm nhất, cũng là người đầu tiên loan tin nữ sinh họ Từ là hu/ng th/ủ.

 

Lúc đó, những tin đồn trong trường về việc nữ sinh họ Từ là hu/ng th/ủ đều xuất phát từ cậu ta. Vốn dĩ hai người họ có mối quan hệ khá tốt, không ngờ cậu ta lại trở thành người lan truyền đầu tiên, nên sự việc khá ồn ào.

 

Vương Đại Long nói: Vậy đây là h/ồn m/a quay về b/áo th/ù sao? Theo cốt truyện này, nữ sinh họ Từ chắc chắn vô tội rồi.

 

Mặc dù không có bằng chứng xác đáng, nhưng cô ấy bị tất cả mọi người oan uổng, ai cũng xem cô ấy là h/ung th/ủ, cô ấy không chịu nổi nên nh/ảy lầ/u tự chứng minh trong sạch là rất có thể. Bây giờ, cô ấy quay về để gi/ết những kẻ đã từng h/ãm h/ại cô ấy!

 

Theo cách nói này, cái ch/ết của Vệ Nghị là do cậu ta từng h/ãm h/ại nữ sinh họ Từ, vậy còn những người chơi khác thì sao?

Phong Đình nói: Vừa nãy không phải "linh vật" nói mẹ của Điền Tình là người phụ trách phỏng vấn lúc đó sao?

 

"..." 

Dư Tô mạnh mẽ gõ xuống một dòng chữ: Anh mới là linh vật!

 

Cô tiếp tục gõ: Vậy tình hình hiện tại cho thấy mỗi người chơi chúng ta đều có liên quan đến vụ án năm đó. Ba năm trước Điền Tình còn chưa học đại học, nên bản thân cô ấy rất có thể không liên quan, chỉ là có một người mẹ làm phóng viên.

 

Chỗ các anh cũng nên có tình hình gì đó rồi, mau đi điều tra đi!

Lúc này, Bạch Thiên gửi tin nhắn: Bảo vệ nói, tôi là con trai của hiệu trưởng.

 

Cái này thì hơi bị khủng rồi đó.

Phong Đình và Vương Đại Long bắt đầu lướt điện thoại, lần lượt gọi điện cho bố mẹ mình, muốn moi ra một số thông tin.

 

editor: bemeobosua

 

Dư Tô cất điện thoại, lần nữa đi về phía cổng ký túc xá, định tiếp tục dò hỏi dì quản lý ký túc xá, nhưng lại thấy bà ấy đang vui vẻ gọi điện thoại.

Dư Tô đứng tựa vào tường ngoài cửa đợi, nghe thấy dì cười không ngừng, còn thân mật gọi "con trai" ở đầu dây bên kia, trông rất vui vẻ.

 

Có vẻ mối quan hệ giữa hai mẹ con này rất tốt.

Dư Tô đang nghĩ như vậy thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười bên trong im bặt, ngay sau đó là một câu hỏi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-71-2.html.]

 "Sao đột nhiên con cũng hỏi chuyện này vậy?"

Vài giây sau, bà ấy lại nói: "Có một nữ sinh hôm nay cũng hỏi mẹ chuyện này."

 

Dư Tô biết đây là nói đến mình, cũng đoán được đầu dây bên kia hỏi chuyện gì.

 

Dì quản lý ký túc xá tiếp tục nói: 

"Con trai... chuyện này con đừng hỏi nhiều nữa, không liên quan gì đến nhà mình cả, với lại, đã ba năm rồi, còn có gì để hỏi nữa đâu?"

 

Dư Tô thò đầu vào phòng nhìn, chỉ thấy lông mày bà ấy gần như nhíu lại thành một cục, vẻ mặt nghiêm túc, dường như có điều gì khó nói.

Nếu ngay cả với con trai mình bà ấy còn không chịu nói, thì cô càng không thể hỏi được gì.

 

Dư Tô mím môi, nghe thấy dì nói một câu:

 "Thôi, vậy hay là con qua đây, mình gặp mặt nói chuyện đi."

 

Ngay sau đó, bà ấy lại "á" lên một tiếng kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Bà ấy ngây người đặt chiếc điện thoại kiểu cũ xuống, giữa hai hàng lông mày vừa nghi ngờ vừa ẩn chứa lo lắng.

 

Sau đó, bà ấy ngẩng đầu nhìn thấy Dư Tô ở bên ngoài, suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi:

 "Bạn học này, mấy đứa trẻ các cháu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

 

Dư Tô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương, tỏ vẻ rất sẵn lòng lắng nghe, và quả nhiên bà ấy tiếp tục nói: 

 

"Con trai tôi mọi thứ đều tốt, chỉ có điều sĩ diện, nó hiện đang học năm nhất ở trường mình. Đáng lẽ tôi ở gần nó như vậy thì ngày nào cũng có thể gặp mặt chứ, nhưng nó lại cảm thấy tôi làm quản lý ký túc xá ở đây là mất mặt, chưa bao giờ chịu gặp tôi ở trường, ngay cả khi chạm mặt cũng giả vờ không quen biết rồi quay lưng bỏ đi...

 

Nhưng vừa nãy, nó lại như biến thành một người khác vậy, lại bằng lòng đến tìm tôi sao?"

 

Dư Tô cười nói: "Vậy chứng tỏ con trai dì đã lớn rồi, đã biết suy nghĩ rồi ạ. Làm quản lý ký túc xá có gì mà mất mặt đâu, không trộ/m không c/ắp, lẽ ra cậu ấy không nên ghét bỏ dì."

 

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô lại có một suy nghĩ mạnh mẽ, con trai của người quản lý ký túc xá này, e rằng chính là một trong số các người chơi.

 

Là ai? Vương Đại Long, Phong Đình, hay là Chung Liêm?

Vài phút sau, quả nhiên Dư Tô nhìn thấy một người chơi xuất hiện bên ngoài ký túc xá nữ, đó là Chung Liêm.

 

Lúc này, dì quản lý ký túc xá đã đợi sẵn bên ngoài, nên Chung Liêm cũng không nhìn vào trong ký túc xá, không hề để ý đến Dư Tô đang đứng bên trong.

Loading...