70.
Ngô Băng đưa tay gạt nước mắt, định nói gì đó, Dư Tô vội vàng bưng khay cơm đi.
Ăn cơm tử tế, cô không có hứng thú nhìn người khác khóc.
Vương Đại Long vẫy tay gọi cô, rồi chen sang phía Phong Đình một chút, chừa ra một chỗ cho Dư Tô ngồi.
Đợi Dư Tô ngồi xuống, anh ta nhỏ giọng hỏi:
"Sao tự nhiên cô ấy lại khóc vậy? Khóc cái gì vậy trời?"
Dư Tô cười một tiếng, khích lệ:
"Anh qua hỏi thăm thử xem, lúc con gái yếu đuối mà anh biết quan tâm, biết đâu anh lại thoát kiếp FA đó."
Vương Đại Long bĩu môi, nói:
"Tôi không đi đâu, ở bên ngoài thì thôi, trong nhiệm vụ mà còn khóc lóc mè nheo thế này, tôi không thích."
Tuy nhiên, dù ngồi ở đây, tiếng nói chuyện từ bàn bên cạnh không xa vẫn lọt vào tai họ.
Dư Tô buộc phải nghe được lý do Ngô Băng khóc, cô ấy nói là vì cảm thấy có lỗi với Vệ Nghị đã chế/t.
Thực ra, trong tình huống đó, bất kỳ người chơi nào cũng sẽ chọn buông bút để dừng trò chơi.
Mỗi người đều ích kỷ, khi đối mặt với nguy hiểm, ai lại không muốn người khác thay thế mình chứ? Huống hồ đa số những người có mặt đều là những người lạ vừa gặp lần đầu.
Không phải Vệ Nghị thì cũng phải là người khác, cũng có thể là chính mình. Tóm lại, nếu nhất định phải có một người ch/ết, đương nhiên sẽ hy vọng tốt nhất là một người lạ không có tình cảm gì.
Dư Tô và đồng đội không hề xa lánh Ngô Băng vì lựa chọn của cô ấy, trong lòng họ không hề cảm thấy cô ấy làm gì sai. Nếu là mình, trong tình huống đó cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Chỉ là, khi đưa ra lựa chọn thì nên lường trước được rằng, mình tránh được một cái c/hết, thì tất yếu sẽ có một người khác phải gánh chịu hậu quả. Vận may của Vệ Nghị thực sự quá tệ.
Vì trên bàn ăn còn có Chung Liêm, bốn người Dư Tô không nói chuyện gì nghiêm túc, chỉ trò chuyện vài câu rồi đều im lặng ăn cơm.
Cơm ở canteen lại ngon bất ngờ, Dư Tô cũng đói hơi lâu rồi, ăn xong còn đi lấy thêm một suất nữa.
Khi mọi người gần như đã ăn no, Phong Đình mới mở lời:
"Trước hết hãy nói về những phát hiện sáng nay. Thầy Doãn đã nh/ảy lầ/u t/ự t/ử dưới sự chứng kiến của mọi người, trước khi c/hết còn chính miệng kêu lên rằng ông ấy vô tội. Có thể xác định không phải ch/ết do bị ma qu/ỷ điều khiển."
Dư Tô tiếp lời:
"Nhưng nữ sinh họ Từ, người đã nh/ảy lầ/u t/ự t/ử ba năm trước, lại xuất hiện trong trò chơi Bút Tiên tối qua. Cô ấy chắc chắn là một con qu/ỷ then chốt... và cái ch/ết của cô ấy lại không thể tách rời khỏi thầy Doãn. Vậy thầy Doãn rốt cuộc có thật sự vô tội không?
Mặc dù người ta thường nói 'nhân chi tướng tử, kỳ ngôn dã thiện' (người sắp ch/ết lời nói thường thiện lương), di ngôn của ông ấy trước khi ch/ết phần lớn là thật, nhưng chúng ta vẫn phải đi hỏi thăm tình hình của nữ sinh đã tố cáo ông ấy quấ/y r/ối tìn/h dụ/c."
"Hơn nữa, điều chúng ta chưa biết là, nữ sinh họ Từ có bị oan không?"
Vương Đại Long nhíu mày nói, "Nguyên nhân cái ch/ết của cô ấy thực ra có ba khả năng: một là vì bị tất cả mọi người oan ức mà t/ự s/át, định dùng cái c/hết để chứng minh sự trong sạch của mình.
Khả năng thứ hai giống như báo chí nói, cô ấy làm chuyện xấu xong không chịu nổi lương tâm cắn rứt nên mới nh/ảy l/ầu. Bởi vì nữ sinh họ Vương không ch/ết, không có chuyện bị h/ồn m/a đòi mạng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-70-1.html.]
Bạch Thiên nói: "Khả năng thứ ba, bị người khác gi/ết."
Chung Liêm gật đầu theo: "Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Vậy chiều nay chúng ta chia nhau đi hỏi thăm tình hình nhé, vụ án mới chỉ xảy ra ba năm, chắc vẫn còn khá nhiều người biết."
Dư Tô và Vương Đại Long gần như đồng thanh đồng ý: "Được thôi!"
Việc hỏi thăm tình hình là thứ yếu, trọng điểm là hành động riêng rẽ, đúng ý Dư Tô.
Đương nhiên, Chung Liêm đưa ra đề nghị này, e rằng cũng có cùng ý định với Dư Tô, chỉ khi tách ra, họ mới có cơ hội liên lạc riêng với đồng đội của mình.
Những người chơi lần lượt đứng dậy rời khỏi canteen.
Dư Tô đi một đoạn đường một mình, rồi rẽ vào tòa nhà giảng đường bên cạnh, đi thẳng vào nhà vệ sinh tầng một mới lấy điện thoại ra mở ứng dụng chat.
Lúc này, Phong Đình đã gửi một tin nhắn vào nhóm nhỏ bốn người: Từ tình hình ngày hôm qua cho thấy, Bút Tiên chọn người ngẫu nhiên, chỉ người được chọn mới nhìn thấy h/ồn m/a.
Chúng ta không thể ngồi chờ ch/ết, trước tiên hãy tìm manh mối liên quan đến nữ sinh họ Từ, tìm cách ngăn chặn cô ấy gi/ết người tùy tiện trước khi trò chơi Bút Tiên tiếp theo bắt đầu.
Vương Đại Long trả lời: Theo kinh nghiệm trước đây, tôi đoán cô ấy ch/ết khá oan ức, nếu thật sự là hu/ng th/ủ, tại sao còn biến thành qu/ỷ ở lại đây chứ?
editor: bemeobosua
Dư Tô nói: Sinh viên năm nhất ba năm trước bây giờ đều đã lên năm tư rồi, thường khá bận, e rằng không có nhiều thời gian rảnh để nói chuyện với chúng ta về vụ án cũ ba năm trước.
Chúng ta cứ trực tiếp tìm nhân viên trong trường đi, họ ở trường lâu hơn sinh viên rất nhiều, có thể biết rõ hơn.
Bạch Thiên nói: Phòng bảo vệ cổng trước.
Phong Đình nói: Tôi đi ký túc xá nam tìm quản lý.
Vương Đại Long cũng trả lời: Vậy tôi sẽ đi tìm dì/chú lao công.
"Vậy tôi đi tìm dì quản lý ký túc xá nữ."
Vừa hay, tối qua Dư Tô đã cảm thấy dì quản lý ký túc xá nữ có gì đó kỳ lạ, bây giờ tiện thể có thể đi dò la.
Cô đút điện thoại vào túi, ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng đến ký túc xá nữ.
Lúc rạng sáng Dư Tô và những người khác trở về, dì quản lý ký túc xá vẫn chưa ngủ, nhưng chắc là nửa đêm cũng đã ngủ rồi. Giờ Dư Tô đến, thấy cô ấy đang ngồi ở cửa thêu chữ thập.
Công việc này khá nhẹ nhàng, nhưng lương cũng không cao lắm.
Dư Tô đi tới, tò mò hỏi: "Dì ơi, dì còn thêu cái này nữa ạ, đây là thêu gì vậy ạ?"
Dì quản lý ký túc xá trải tấm thêu chữ thập ra cho cô ấy xem, cười nói:
"Rảnh rỗi buồn chán, làm cho qua thời gian thôi."
"Đẹp quá ạ, thêu xong treo trong phòng đẹp biết bao nhiêu."
Dư Tô tỏ vẻ rất hứng thú, hỏi: "Cái này mua ở đâu vậy ạ, cháu cũng muốn mua một bộ về thử xem sao."
Có lẽ dì ít khi gặp được một sinh viên quan tâm đến cái này, cười tủm tỉm chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bảo Dư Tô ngồi xuống, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm thêu chữ thập, còn nói lần sau có thể mang một bộ về dạy Dư Tô thêu.
Dư Tô tán gẫu với dì ấy suốt nửa tiếng đồng hồ, khi đã thân thiết hơn thì mới bắt đầu đi vào vấn đề chính.