Cô cảm nhận rõ từng cơn nóng truyền lên từ bàn chân, lúc đầu còn âm ấm, đó thì bỏng rát, mụn nước nổi đầy, da tróc thịt trào ngoài, cuối cùng luộc chín khi vẫn còn tỉnh táo.
Một kiểu tr/a t/ấn man rợ, thua gì hình phạt thời phong kiến.
Vương Tam khẽ nhếch mép, mỉm như đang xem trò vui:
“Nhiệm vụ tuy quá khó, nhưng câu chuyện trong đây thú vị thật.”
Dư Tô thầm nhủ trong bụng:
Anh mới là thú vị đấy, trong tình cảnh mà còn nổi?
Cô khẽ ho một tiếng, hỏi dò:
“Vậy giờ chúng trong xem kỹ một chút chứ?”
Vương Tam nhướng mày:
“Cô dám ?”
Dư Tô lập tức đổi giọng, khì khì như tên tay sai nhãi nhép trong phim Nhật:
“Dĩ nhiên là để lão đại như chứ! Dù gì cũng là manh mối quan trọng mà!”
Vương Tam cô, mặt đầy biểu cảm: Biết ngay cô sẽ .
Rồi xoay , thản nhiên bước ngoài, :
“Về phòng ngủ thôi.”
“Hả? Không xem thật ?”
Dư Tô bối rối, kịp phản ứng.
Vương Tam trả lời, cứ thế bước thẳng đại sảnh, đến nơi mới dừng , giơ tay chỉ về phía phòng bà chủ nhà nghỉ:
“Đi gõ cửa .”
Lại bia đỡ đạn ?
Dư Tô suýt thì rơi lệ:
“Anh chẳng là vị hôn phu của ? Sao nỡ để một vị hôn thê đáng yêu thế mạo hiểm chứ? Hu hu hu hu hu…”
“Hừ.” Vương Tam bật khe khẽ, gương mặt tuấn tú bất ngờ dí sát mặt cô, đến là đáng ghét:
“Đã là vị hôn thê thì… ngủ chung giường luôn nhé?”
“…… là chứ gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-5-2.html.]
Dư Tô hết cách, cam chịu về phía phòng ngủ của bà chủ.
Tên đàn ông ch/ết ti/ệt, chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả!
Cô đến cửa, đầu Vương Tam, thấy vẫn đang ngay , lúc mới cắn răng, giơ tay gõ nhẹ cửa phòng.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng gõ cửa dù lớn cũng vang lên rõ ràng.
Dư Tô chờ một lúc, bên trong vẫn im lặng động tĩnh gì, liền đầu Vương Tam, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Vương Tam lệnh như đại gia sai hầu:
“Gõ thêm nữa.”
Thật đ.ấ.m một trận!
Dư Tô tưởng tượng cánh cửa mặt là cái mặt , nghiến răng gõ ba cái rõ mạnh.
Lại chờ mười giây, Vương Tam :
“Được , thôi.”
“Hả? Xong á?”
Dư Tô ngớ .
editor: bemeobosua
Vương Tam chờ bên cầu thang, :
“Sao? Còn bế cô lên lầu?”
“…”
Dư Tô nheo mắt:
“Anh lớn bằng , bao giờ đ/ánh ?”
Vương Tam đáp ung dung:
“ từng đ/ánh ít đấy.”
Thôi , bà đây thua .
Dư Tô buồn nữa, cúi đầu lầm lũi leo lên lầu.
Hai phòng. Lúc , th/i th/ể nữ qu/ỷ từng sàn cùng vũng m/áu biến mất, tựa như từng chuyện gì xảy cả.