48. a hay b?
Câu hỏi lựa chọn này là câu khó nhất trong tất cả các câu từng xuất hiện cho đến giờ.
Đồng hồ đếm ngược 30 giây, từng tiếng một nhanh chóng giảm đi, Dư Tô không khỏi cảm thấy sốt ruột.
Phương án c chắc chắn phải loại bỏ, cô có đi/ên cũng không dám tùy tiện đắc tội với NPC.
Nếu chọn a, làm theo hoàn toàn, cô sẽ trở thành đồng phạm của Vương Như, đi hại một cô gái đã rất đáng thương, thậm chí có thể hại ch/ết người ta.
Nếu không làm theo hoàn toàn, kết cục hiện tại của Nguyệt Nguyệt sẽ là kết cục tiếp theo của cô ấy, thậm chí có thể còn thảm hơn.
Nếu chỉ là bị thương nặng nằm liệt giường không thể nhúc nhích thì còn đỡ, nhưng như vậy cô sẽ phải từ bỏ cách thứ hai là chạy trốn để hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể chọn sống sót bảy ngày.
Bây giờ còn sáu ngày nữa, cô không dám đảm bảo trong khoảng thời gian này mình sẽ không trở thành mục tiêu tấn công của h/ồn m/a.
Có lẽ có thể lợi dụng cơ hội lên mạng này để cầu cứu, nhưng trước hết phải có người tin tưởng và chịu giúp báo cảnh sát, mà cảnh sát đến đây chắc chắn là người quản lý khu vực này.
Vương Thu Mai luôn miệng nói bà ta có người có quan hệ, vậy liệu trong giới cảnh sát có người của bà ta không? Nếu có, thì sau khi nhận được tin báo, Vương Thu Mai có thể lập tức nhận được tin tức để xử lý trước...
Đến lúc đó, Dư Tô sẽ ch/ết chắc. Trong tình huống không thể đảm bảo an toàn, cô không dám mạo hiểm lớn như vậy.
Nếu chọn b, có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhiều nhất cũng chỉ như gã râu quai nón lúc đó, chịu một số v/ết thư/ơng tuy đau nhưng không ảnh hưởng đến hành động...
Ở giây cuối cùng của đồng hồ đếm ngược, Dư Tô đã chọn b.
Cô gật đầu, theo Vương Như đi đến trước máy tính. Vương Như ngồi xuống, mở phần mềm chat trên màn hình, trực tiếp từ chức năng "Tìm nhóm" tùy tiện nhấp vào những nhóm được đề xuất, và nói với Dư Tô:
"Thấy chưa, cứ thế này, rồi nhấp vào 'Đăng ký tham gia nhóm', nếu có câu hỏi xác minh thì bỏ qua, tốn thời gian..."
Cô ta đang nói thì có một nhóm hẹn hò cùng thành phố đã chấp nhận yêu cầu.
Rồi cô ta nhấp vào khung chat nhóm, vừa thao tác vừa nói:
"Kéo chuột trực tiếp từ màn hình cái video này vào khung chat, rồi nhấp vào 'Gửi' ở dưới là được, rồi tiếp tục nhóm tiếp theo, đơn giản vậy thôi, chị thử một lần xem."
Nhìn video của cô ta được gửi đi, nhóm chat đó nhanh chóng sôi sục, tin nhắn chat nhanh chóng tràn màn hình, mọi người đều bàn tán về cô gái đáng thương trong video đó.
Dư Tô hơi không dám nhìn, cố tình cử động cứng nhắc để chạm vào chuột, vẫy vẫy nửa ngày vẫn không di chuyển chuột thành công đến tùy chọn "Đăng ký tham gia nhóm", mãi mới nhấp được vào, nhìn thấy câu hỏi xác minh trên đó, cô ấy lại trực tiếp nhấp vào "Gửi" ở dưới, nhấp nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Vương Như tức giận hét lên: "Sao chị ngu thế, em không nói là có câu hỏi xác minh thì bỏ qua à?"
Dư Tô ấm ức nói: "Tiểu Như, cái đó... chị không biết chữ mà."
"..."
Vương Như nghẹn lời, cố nhịn rồi nhấp vào dấu X trên hộp thoại: "Tắt cái này đi!"
Dư Tô lại di chuyển chuột một lúc lâu, chậm chạp nhấp vào, ấn phím chuột phát ra tiếng kêu lách cách rõ ràng, nhưng hộp thoại vẫn không phản ứng.
Vương Như nhất thời cũng không hiểu, bảo cô ấy ấn mạnh vào, Dư Tô lại ấn mạnh mấy cái vẫn không phản ứng, vẻ mặt căng thẳng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-48-1.html.]
"Ôi, có phải chị làm hỏng máy tính rồi không? Trời ơi, cái máy tính này chắc đắt lắm, Tiểu Như, chị không đền nổi thì sao?"
Vương Như trợn mắt, nghiến răng nói: "Không dễ hỏng thế đâu, chắc chắn là bị đơ rồi, chị ấn thêm mấy lần nữa đi!"
Dư Tô lại ấn mấy lần, tiếng phím chuột rõ ràng cho Vương Như biết cô ấy thật sự đang ấn.
Sau hơn hai phút loay hoay, Vương Như vẫn chỉ chú ý đến màn hình, mãi sau mới phát hiện ra Dư Tô thực ra vẫn luôn nhấp chuột phải, có phản ứng mới là lạ.
Vốn đã vội ra ngoài, lại bị cái đồ ngốc Dư Tô này làm cho tức không nhẹ, Vương Như giơ tay vỗ một cái vào đầu cô ấy.
Dư Tô không tránh, sợ hãi và ấm ức rụt cổ lại, còn cẩn thận xin lỗi:
"Tiểu Như à, chị thật sự xin lỗi, là chị quá ngốc, chị thật sự không học được, hay là, em mau tìm người khác đến thử xem?"
Tình hình bây giờ, Vương Như cũng chỉ có thể tìm người khác đến, nếu không cứ thế này vừa tốn thời gian lại còn tức người.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Dư Tô nói:
"Chị cút ra ngoài đi, nhìn chị là tôi thấy phiền rồi, sao chị có thể ngốc đến thế! Tối nay chị đừng hòng ăn cơm!"
Dư Tô thầm nghĩ, nếu chỉ là nhịn đói một bữa thì cô thật sự phải tạ ơn trời đất rồi.
Cô không dám chần chừ, sợ hãi như bị dọa, liên tục xin lỗi, chân vội vã đi về phía cửa, sợ Vương Như lại gọi cô lại, vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng vào căn phòng ở giữa.
Vương Như cũng nhanh chóng đi ra, ở hành lang nhìn xuống sảnh lớn bên dưới.
Lúc này, ba người chơi là người đàn ông mắt nhỏ và tân binh Nhụy Nhụy, người đàn ông râu quai nón đều đang ở bên dưới, còn có Cẩu Lị chịu trách nhiệm canh giữ.
Cẩu Lị sẽ không đi lên, nếu không những người khác không chừng sẽ nhân cơ hội trốn thoát.
Vương Như cũng hiểu điều này, ánh mắt cô ta đảo qua ba người chơi, cuối cùng chỉ vào Nhụy Nhụy trông có vẻ thông minh hơn một chút nói:
"Chị Nhụy Nhụy, chị lên đây một chút!"
editor: bemeobosua
Vì là tên giả, Nhụy Nhụy nhất thời không phản ứng kịp là đang gọi mình, vẫn là người đàn ông mắt nhỏ bên cạnh khẽ nhắc nhở một câu.
Cô ấy vội vàng đáp lời, vừa nghi ngờ vừa lo lắng bước lên tầng hai.
Vương Như thúc giục một tiếng: "Tôi có chút chuyện cần chị giúp, chị nhanh lên, tôi còn đang vội ra ngoài đây!"
Nhụy Nhụy dù mới là nhiệm vụ thứ hai, cũng biết đây không phải chuyện tốt, nhưng vẫn phải tăng tốc độ lên lầu.
Vương Như lúc này xác nhận trước: "Chị có biết chữ không?"
Nhụy Nhụy sững lại, theo bản năng đáp: "Đương nhiên là biết ạ."
"Vậy thì tốt!" Vương Như thở phào nhẹ nhõm, kéo cô ấy đi vào trong nhà.
Nhụy Nhụy bị cô ta kéo vào cửa, nghe cô ta nói xong yêu cầu, còn chưa kịp từ chối, đã nhận được câu hỏi lựa chọn giống hệt Dư Tô.
Vẫn là 30 giây suy nghĩ ngắn ngủi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Nhụy Nhụy đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
a hay b? Rốt cuộc nên chọn a hay b đây?!
Cô lo lắng đến mức muốn nhảy dựng lên, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã nghe thấy đồng hồ đếm ngược đã đến 3.
Không còn thời gian nữa, cô nghiến răng, vội vàng hét lên: "a!"