Dư Tô , tò mò hỏi: "Hai quen từ nhiệm vụ đầu tiên ?"
Vương Đại Long lắc đầu: "Không , bọn quen nhiều năm , từ hồi học . Nếu … khụ, đúng , cô vẫn vì bọn cái app chọn đúng ?"
"Hai ?"
Dư Tô nghiêm túc hỏi.
Vương Đại Long liếc Phong Đình, thấy cúi đầu vẻ chuyên tâm nướng thịt, mới :
"Là thế , những chọn, ít nhiều đều liên quan đến một vụ án nào đó. Bọn đây trong nhiệm vụ hỏi một chơi, sếp lúc phá án cũng điều tra một vài manh mối. Trong những chơi đó, dính líu đến vụ án gì, còn một thì nhận ."
Dư Tô nhíu mày, cẩn thận nhớ , : "Vậy thì, là loại thứ hai . Cái 'ít nhiều' tiêu chuẩn gì ? Ví dụ như gần đây xảy một vụ án gi/ết , tình cờ ngang qua, cũng tính ?"
Vương Đại Long lắc đầu: "Bọn cũng thể quá chắc chắn. chỉ một chơi là vì nhà hàng xóm của th/ảm s/át cả nhà, ở trong phòng thấy tiếng động, nhưng lúc đó để ý.
Sau đó đến gõ cửa nhà , đúng lúc vệ sinh, dù thấy nhưng kịp mở cửa. Đến khi mở cửa, kéo cửa thì thấy bên ngoài mấy dấu tay m/áu…"
Anh liếc Phong Đình, tiếp tục : "Theo những manh mối mà bọn hiện tại, bọn đoán rằng những từng ch/ết sống hoặc cận kề cái ch/ết mới app chọn. cái thì thể chắc chắn, dù cũng đủ dữ liệu chơi."
Dư Tô cúi đầu, một nữa cẩn thận nhớ , mất hơn mười phút, gần như nhớ tất cả những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn mà cô thể nhớ, nhưng cũng chẳng thu hoạch gì.
Tuy nhiên, cũng chừng, thực sự chuyện như xảy , nhưng bản cô hề .
editor: bemeobosua
Điều chút khó lý giải, cô uống một ngụm nước, : "Thôi bỏ , đến nước , tìm nguyên nhân chọn hình như cũng chẳng ích gì."
Động tác lật thịt nướng của Phong Đình dừng một chút, , đặt một miếng thịt bò béo ngậy mặt Dư Tô: "Ăn , công chúa nhỏ duy nhất của tổ chức."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-39-3.html.]
"…"
Dư Tô ngửi mùi thơm của thịt, thầm nghĩ công chúa nhỏ cũng chẳng gì .
Vương Đại Long chằm chằm miếng thịt trong bát Dư Tô: "Sếp, cũng công chúa nhỏ…"
"Heo." Phong Đình liếc một cái, : "Cậu nướng thịt ."
Vương Đại Long tặc lưỡi: "Trọng nữ khinh nam, quá đáng mà!"
Ngày hôm , Dư Tô nhận điện thoại của Phong Đình từ sáng sớm. Sau khi gặp mặt mới , thật sự tìm cho cô một lớp học tán thủ.
Trong mấy chục ngày tiếp theo, ngày nào cô cũng mệt bã .
Khi đồng hồ đếm ngược nhiệm vụ điện thoại chỉ còn một giờ, cô mới cộng điểm thuộc tính nhận thị lực.
Sau khi cộng xong, thị lực của cô lập tức một bước nhảy vọt về chất. Nhìn ngoài cửa sổ, cô thậm chí thể rõ hoa văn quần áo phơi ở ban công đối diện, cứ như thể tự mang theo ống nhòm .
Khi còn nửa tiếng nữa là đến nhiệm vụ, cô định gọi điện cho Phong Đình thì thấy gọi đến .
Anh : "Xin , đột nhiên việc gấp, thể cùng cô . Cô thể mời Vương Đại Long bây giờ, hoặc tự , chắc cô sẽ ."
Dư Tô suy nghĩ một chút, : "Vậy tự ."
Trong nhiệm vụ , thành thật mà , vì Phong Đình cùng, nên lúc đó cô chút suy nghĩ thể dựa dẫm đối phương để thành nhiệm vụ. Suy nghĩ vốn dĩ đúng.
Nếu mời Vương Đại Long, e rằng cô vẫn sẽ ít nhiều suy nghĩ đó, chi bằng tự .
Đầu dây bên , : "Cẩn thận một chút, mang theo tất cả các vật phẩm ."
Đếm ngược nhanh chóng đến cuối cùng, giao diện điện thoại của Dư Tô, nhiệm vụ mới hiện .