Anh bước trở nhà họ Bạch, cúi đầu mò một chiếc chìa khóa, mở khóa cửa chính. Vừa định đẩy cửa , tiếng cửa căn phòng bên cạnh kéo .
Bà lão mù mò mẫm bước qua ngưỡng cửa, thò đầu hỏi:
"Thiên Oa Tử, con về ? Ngoài thế, mà ồn ào ?"
Bạch Thiên chằm chằm đôi mắt nhắm nghiền của bà, gì.
Bà lão đưa tay sờ tường, bàn tay đưa phía dò xét, lộ vẻ quan tâm:
"Sao gì, đ/ánh với ai ? Aizz, với con bao nhiêu , đừng đá/nh đừng gây chuyện. Con đ/ánh , bố thể tìm đến đá/nh con, nhưng đ/ánh con, giúp con ..."
editor: bemeobosua
Bạch Thiên bực bội "chậc" một tiếng, nhướn mày, bước nhà.
Dư Tô đỡ Từ Đình từ nhà họ Lý , khi hội hợp với Phong Đình và những khác ở cổng làng, chờ một lát thì thấy Bạch Thiên tới.
mà, lưng còn cõng một bà lão mù, ngang eo buộc một sợi dây gai, đầu của sợi dây buộc đứa bé trai .
Tôn Chiêu Đệ thấy cảnh tượng , sững sờ một lúc lâu, mới khép miệng , hạ giọng với Dư Tô bên cạnh:
"Hắn hình như cũng tệ đến thế nhỉ?"
Cô đang , thì thấy mấy dân làng lúc bỏ chạy giờ hoảng hốt chạy về.
Miệng họ vẫn la lớn "đừng gi/ết " đại loại thế, nhưng phía họ nào đang đuổi theo. Còn việc những thứ vô hình, lẽ chỉ những dân đang đuổi mới .
Bạch Thiên cõng bà lão đến, đặt bà xuống, tháo sợi dây ở eo đưa cho Lý Vượng Đức, cõng bà lên, im lặng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-36-3.html.]
Tiểu Hoa nước mắt giàn giụa nắm tay Dư Tô theo sát cô, Tôn Chiêu Đệ đỡ Từ Đình, Lý Vượng Đức bế đứa bé trai, chỉ Phong Đình hai tay .
Cả nhóm men theo con đường nhỏ lên núi, đường lượt thấy vài th/i th/ể tan nát.
Từ Đình sợ hãi thôi, đến cũng dám nhiều. Đứa bé trai đủ thì mệt quá ngủ , ngược tránh cảnh tượng đẫm m/áu .
Do mang theo khá nhiều , đường núi khó , họ di chuyển chậm.
Tôn Chiêu Đệ tò mò về đôi mắt của bà lão, hỏi.
Bà lão Bạch Thiên cõng lưng, vẻ mặt khó hiểu im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi :
"Bị ông nội của Thiên Oa Tử móc đó. Sau khi cha bán sang nhà họ Bạch, một hôm một đàn ông trong làng thêm một cái."
Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng chứa đựng nhiều điều.
Tôn Chiêu Đệ ngờ hỏi một câu chuyện như , vẻ mặt phức tạp xin , dám hỏi thêm một chữ nào nữa.
Bà lão vẫn tiếp tục kể, rằng lúc đó nạn đói hoành hành, nhà nghèo cơm ăn, cha bà dùng bà đổi lấy một đấu gạo ở nhà họ Bạch, thậm chí thể gọi là bán.
Không lâu , mặt trời bắt đầu lặn. Một khi trời tối, đường núi sẽ càng khó hơn.
Và điều khiến Dư Tô lo lắng nhất là, lâu thấy bóng dáng thấy tiếng của những dân làng.
Những đó trốn thoát, chẳng là chạy về phía , nhưng ngoại trừ th/i th/ể, những chơi thấy một sống nào.
Đây là điềm lành. Dân làng ch/ết hết , lẽ sẽ đến lượt chơi.
Dư Tô nghĩ như , liền cảm thấy một luồng gió lạnh đột nhiên thổi từ phía tới.