Anh xoay căn phòng chính giữa, nhanh mang một chiếc ghế dài đặt phía : "Ngồi xuống chuyện ."
Hai cạnh ghế dài, đàn ông chiếc ghế đẩu thấp của , thấp hơn hai một đoạn lớn, đành ngẩng đầu họ :
" vốn định quan sát hai ngày, theo kinh nghiệm đây, theo thời gian sẽ dần xuất hiện những manh mối lợi cho chơi. vì hai tìm đến, thì xem, bây giờ hai định gì?"
Phong Đình mân mê những hạt ngô trong tay, chậm rãi : "Chỉ là gặp mặt chuyện thôi, kế hoạch hành động cụ thể, ít nhất đợi đến hai ngày ."
Người đàn ông một tiếng, gật đầu : " cũng nghĩ , xem chúng thể chuyện. Trước tiên hãy báo tên , tên là Lý Vượng Đức."
...Tên ai cũng thật đấy.
editor: bemeobosua
Anh trông vẻ là uyên bác, khí chất trầm , nội liễm, văn nhã, khi ghép với cái tên thì dường như còn rõ ràng nữa.
Lý Vượng Đức dường như ý kiến gì với cái tên , khi bình thản.
Anh tiếp tục : " nghĩ thế , bây giờ manh mối vẫn đủ, thể phán đoán chúng cần đưa ai , nên hãy đợi thêm hai ngày, trong thời gian cũng thể quen với môi trường trong và ngoài làng."
Thực nhiều điều để , chỉ qua một chút về những việc cần tiếp theo, Dư Tô và Phong Đình liền dậy rời .
Tranh thủ thời gian vẫn còn sớm, họ tìm một chơi khác ở nhà họ Bạch, nhưng nhà, trong nhà chỉ một bà lão mù lòa, đang mò mẫm cho gà ăn.
Thấy sắp sáu giờ , Dư Tô đành về nhà, kéo Phong Đình cùng chuẩn bữa tối.
Cô nhóm củi, hôm qua sặc nhiều, nhưng Phong Đình , từ việc nhóm lửa đến kiểm soát độ lớn của lửa đều vấn đề gì, thậm chí còn khá thành thạo.
Dư Tô đổ gạo vo sạch nồi, tò mò hỏi: "Sao ngay cả nhóm lửa cũng ?"
"Người nông thôn, hồi nhỏ từng nhóm ."
Phong Đình ngẩng đầu trả lời cô, ánh lửa bập bùng chiếu lên mặt , ảo giác do ánh lửa gây , Dư Tô thấy trong mắt thoáng qua vài phần đ/au khổ.
Cô sững một chút, dám hỏi thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-26-2.html.]
Buổi tối chỉ xào một đĩa khoai tây sợi, Dư Tô vốn định tranh thủ lúc ăn một chút, tránh lát nữa ăn cơm thừa, nhưng ngờ món ăn lò thì cặp cha rẻ tiền về , về thật đúng lúc.
Bố của hai em nhà họ Dương tên là Dương Cường, mười bốn tuổi thuê bên ngoài, cũng vì thế mà kiến thức của ông khá hơn những trong làng, thế giới bên ngoài phong kiến lạc hậu như , thậm chí còn bất chấp lời bàn tán để cho con gái Dương Tiểu Thúy và trai cô bé học.
Chỉ tiếc là khi Dương Tiểu Thúy học cấp hai, Dương Cường thương ở công trường, chân què.
Một nông dân quyền thế, học thức, ngay cả khi gặp tai nạn cũng nhận bao nhiêu tiền bồi thường, cuối cùng ông chỉ thể mang theo vỏn vẹn năm nghìn tệ trở về nơi , Dương Tiểu Thúy cũng đành bỏ học về nhà.
Còn về trai cô bé, Dương Đại Lôi, nuông chiều quen , căn bản chịu học hành, bản , nhà cũng chiều theo.
Những chuyện đều do Dư Tô và Phong Đình cùng rẻ tiền Trương Thục Phân lải nhải.
Bà mắng Dư Tô xong sẽ bắt đầu lải nhải những chuyện , kể lể những khó khăn của họ, dặn dò hai em ngoan ngoãn lời gì đó.
Vì những điều , Dư Tô ấn tượng khá về Dương Cường, mặc dù ông khi ăn móc chân, còn khạc nhổ khắp nơi, miệng đầy lời tục tĩu.
Ở nông thôn, hơn bảy giờ tối đều dọn dẹp xong, đun nước tắm, trong sân ngâm chân gì đó, trời cũng tối .
Trước mặt Dư Tô và Phong Đình đều đặt một chậu nước nóng, hai mái hiên ngâm chân, ngẩng đầu thể thấy bầu trời dần tối đen và những vì mờ nhạt dần xuất hiện.
Bên ngoài tiếng côn trùng kêu râm ran, khí trong lành như chút tạp chất nào.
Ở đây tiếng còi xe, đèn neon, cũng chợ đêm mở đến sáng, thậm chí tiếng chuyện của ngoài vọng tới.
Cứ thế lặng lẽ , tiếng côn trùng chim hót, ngắm hoàng hôn trăng lên, nếu nghĩ đến nhiệm vụ khó nhằn thì thực sự chút cảm giác bình yên, vô tư lự.
Đáng tiếc thể nghĩ đến nhiệm vụ, và trong bầu khí tưởng chừng chút tạp chất nào , tràn ngập sự ô uế mang tên lòng .
Hầu như hình thức giải trí ban đêm nào, sự thúc giục gay gắt của Trương Thục Phân, Dư Tô hơn tám giờ lên giường.
Trong căn phòng bên cạnh chính là Phong Đình, đầu của căn phòng chính cách một gian là cặp vợ chồng .
Thời gian quá sớm, Dư Tô trằn trọc ngủ , trong đầu bắt đầu nghĩ lung tung, cuối cùng nghĩ đến tối nay ch/ết , sẽ là nhà nào ch/ết?
Cô đoán bừa mấy nhà, nhưng cô ngờ rằng, ngày thứ hai trời còn sáng, cô tiếng hét chói tai từ đầu của căn phòng chính đánh thức từ trong mơ.
Cô thực sự ngờ, ch/ết là bố của hai em nhà họ Dương, đàn ông duy nhất chịu cho con gái học, Dương Cường.