Cô bé nhiều, chỉ khổ: "Cậu đến đúng lúc lắm, hôm nay cứu tớ đấy."
Nói cô bé liếc Tôn Chiêu Đệ, khó hiểu hỏi: "Hai cùng ?"
Lời lạ, cả làng bấy nhiêu , mấy cô gái trẻ trạc tuổi chơi với đáng lẽ là chuyện bình thường mới .
Dư Tô và Tôn Chiêu Đệ , cả hai nhất thời đều trả lời thế nào.
May mà Tiểu Hoa hồn nhiên, đợi hai tìm lý do, cô bé tự :
"Mà cũng đúng, hai vì một củ khoai lang mà đánh , một tháng , cũng nên hòa chứ."
"..."
Vì một củ khoai lang?
Dư Tô khẽ ho một tiếng, : "Đừng chuyện đó nữa, , chỗ nào đau ?"
Tiểu Hoa lắc đầu: "Tớ quen , ."
Tôn Chiêu Đệ suy nghĩ một chút, hỏi: "Sáng nay nhà họ Vương ch/ết, qua xem thử?"
"Tớ á? Tớ còn việc mà."
Tiểu Hoa : "Vừa nãy là do nấu cơm xong, bố tớ mới đánh tớ."
Dư Tô tiếp tục hỏi: "Vậy gặp cô vợ mới mua của nhà họ Vương ? Hôm nay bọn tớ gặp đấy."
Tiểu Hoa cảm thấy việc mua vợ gì sai, chỉ tò mò hỏi:
"Thế cô ? Mấy hôm cô mua về, sợ cô đường bỏ trốn, nên trùm đầu mang về, tớ ở bên cạnh chỉ thể thấy vóc dáng của cô , với quần áo của cô thật ."
Tôn Chiêu Đệ gật đầu: "Cô cũng lắm, đúng , làng gần đây ai khác mua vợ , hoặc mua trẻ con ? Sao tớ chỉ nhớ mỗi cô vợ nhà họ Vương thôi?"
Tiểu Hoa suy nghĩ một chút, : "Có chứ, nhà chú Bạch mua một bé trai . Tiểu Thúy, tớ còn cùng xem mà, vốn dĩ tớ còn cầm táo cho nó, nhưng nó cứ mãi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-25-2.html.]
Dư Tô thầm nghĩ đứa bé mới là lạ.
editor: bemeobosua
Cô tiếp tục hỏi: "Đứa bé đó hình như cũng chỉ hai, ba tuổi?"
Tiểu Hoa hồn nhiên: "Gì chứ, bán nó năm tuổi mà, hơn nữa, gì đứa hai ba tuổi nào cao như ?"
Tôn Chiêu Đệ hỏi: "Thế ngoài nó còn ai khác bán đến ?"
"Hết ." Tiểu Hoa dù ngốc cũng bắt đầu thắc mắc: "Hai hỏi chuyện gì ?"
Dư Tô : "Không gì , tớ với Chiêu Đệ chuyện về lượng dân làng bây giờ, bỏ sót ai ."
"Ồ," Tiểu Hoa gật đầu, : "Nhiều ăn xa, mấy năm về, làng vắng vẻ hơn nhiều."
Trò chuyện một lúc, Dư Tô và Tôn Chiêu Đệ tiễn Tiểu Hoa về nhà, hai tiếp tục trong, loanh quanh gần nhà họ Bạch.
Vừa đến đó, tiếng trẻ con từ trong nhà họ Bạch vọng .
Hai lúc cũng cách nào, chỉ bên ngoài một lúc, phụ nữ bên trong dịu dàng dỗ dành đứa bé.
Khoảng mười một giờ, để tránh mắng thêm, cả hai đều trở về "nhà" .
Khi Dư Tô về đến nơi thì Phong Đình ở đó , may mà chủ động là đưa Dư Tô chơi, nên Dư Tô mới thoát một trận mắng.
Buổi chiều, Dư Tô đeo giỏ lưng, lấy cớ cắt cỏ heo khỏi nhà. Phong Đình thì thể tự do hành động bất cứ lúc nào, thì đó, rẻ tiền tuyệt đối sẽ thêm một lời nào.
Hai đến núi, Dư Tô đặt giỏ xuống, nhét cái liềm bên trong tay Phong Đình, : "Lão đại, cho em xem khả năng cắt cỏ heo của !"
Phong Đình liếc cô, quả nhiên nhận lấy cái liềm và bắt đầu hành động.
Tuy nhiên, những thứ nhét giỏ e rằng phần lớn là cỏ dại.