Dư Tô xoa xoa trán, nghiến răng nhai miếng rau như đang nhai kẻ thù.
Trên bàn nhiều món thịt thơm phức, nhưng cô lo cảnh “ăn thịt ” trong phim kinh dị, nên vẫn thấy ăn chay an hơn.
Sau bữa cơm, Vương Tam là đầu tiên dậy, lười biếng :
“Cũng muộn , về nghỉ sớm . Nhớ lời bà chủ dặn, nếu nửa đêm thấy gõ cửa… tuyệt đối đừng mở.”
Dư Tô theo sát phía phòng, ba còn cũng nhanh chóng trở về.
Chuẩn nghỉ ngơi, Dư Tô chiếc giường đôi duy nhất trong phòng, sang hỏi Vương Tam:
“Lão đại, chúng oẳn tù tì nhé?”
editor: bemeobosua
Vương Tam liếc cô một cái, thong thả tới mép giường, xuống luôn, ngả đầu lên gối, nhướng mày cô:
“Cô từng thấy lão đại nào ngủ đất ?”
Dư Tô: “…”
Nghe… cũng lý đấy chứ.
Sàn nhà dù trải thêm chăn thì vẫn cứng như đá. mệt cả ngày, cô vẫn dần chìm giấc ngủ.
Đến nửa đêm, một tiếng gõ cửa dồn dập và chói tai đột ngột vang lên, khiến Dư Tô choàng tỉnh.
Cô bật dậy về phía cửa, mới nhận tiếng gõ phát từ phòng , mà là từ căn phòng bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-2-2.html.]
Đó là phòng của Tiết Mi, cô học sinh luôn tỏ vẻ kiêu căng .
Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng vang lớn, xen lẫn theo đó là tiếng hét của một phụ nữ.
Dư Tô lắng tai kỹ, cuối cùng cũng rõ vài câu:
“Cứu mạng với! van xin cô! Làm ơn cứu !”
“Cầu xin cô mở cửa… mở cửa ! Có gi/ết , ơn, ơn cứu với!”
Dù âm thanh rõ ràng, nhưng sự hoảng loạn, cầu xin tuyệt vọng trong giọng thì rõ rành rành.
Tiếng đập cửa rầm rầm rầm như từng hồi trống dội thẳng tim , khi nhẹ khi nặng, liên tục dứt.
Bất ngờ, một tiếng thét chói tai xé tan màn đêm, xuyên qua cánh cửa vang thẳng tai, khiến tim run rẩy!
“Cứu vớiiiiiiiiiiiiiii!”
Tiếng hét đứt ruột đứt gan vang lên, vài giây là một tràng gào thét khàn đặc, đau đớn tột độ.
Tiếng đập cửa, tiếng kêu cứu, tiếng gào thét… cứ thế lặp lặp , khiến lạnh sống lưng.
Trong phòng tối đen như mực, đưa tay cũng thấy năm ngón.
Dư Tô yên trong bóng tối, lặng lẽ lắng những âm thanh bên ngoài, đến cả hô hấp cũng cố gắng nhẹ nhất thể.
Thời gian trôi chậm như nhỏ giọt. Không rõ qua bao lâu, tiếng gào thét còn đang vang lên dữ dội phút đột nhiên câm bặt.