"Được..." Bố Dư ngăn Dư , kéo bà nhanh ngoài.
Dư Tô ở cửa, thấy hai xuống sofa phòng khách. Bố Dư lập tức lấy điện thoại, chuẩn gọi .
Mẹ Dư ngăn ông , bắt đầu nức nở than.
Dư Tô đóng cửa phòng, đến cửa sổ, lặng lẽ những qua bên qua song sắt bảo vệ.
Lúc , cô chợt nghĩ một điều - liệu sự xuất hiện của ruột thật sự chỉ để cô trải qua thêm một thế giới, tuyệt vọng thêm một ?
Nếu đúng là , tại tạo hai cốt truyện khác ?
Theo lời bố Dư, đúng hơn là ở thế giới , ruột của cô năm xưa gi/ết , định gi/ết cả cô, cuối cùng bắt t/ù và giờ mới t/ù. Ở đây, ruột còn sống.
Thế nhưng, trong thế giới mà cô trải qua, ruột năm xưa g/iết , chỉ ôm cô lúc nhỏ cùng nh/ảy s/ông t/ự t/ử. Ở đây, ruột ch/ết.
Nếu sự xuất hiện của ruột là để cô tuyệt vọng thêm một trong thế giới giả dối, dường như cần thiết tạo hai cốt truyện khác biệt như .
Mặc dù Dư Tô cái nào là thật, nhưng cô chợt nảy một ý nghĩ: phụ nữ chắc chắn liên quan mật thiết đến nhiệm vụ của cô, nếu tại xuất hiện tận ba trong các thế giới giả ?
Dù chỉ là một ý nghĩ căn cứ rõ ràng, nhưng thử một cũng đáng, ?
Dù cũng hơn là trực tiếp t/ự s/át!
Nếu... nếu vẫn thành công, cô sẽ dùng đến cách cuối cùng.
Tiếng và tiếng an ủi từ bên ngoài vọng ngừng. Mười mấy phút , Dư Tô mới thấy tiếng bố Dư bắt đầu gọi điện.
Một lát , ông gõ cửa phòng, với Dư Tô:
"Hẹn , cô cũng lúc nào cũng , bố đặt thẳng năm rưỡi chiều nay. Các con cứ chuyện ở nhà, đóng cửa mà . Bố ngoài, đợi cô sẽ về, đảm bảo phiền các con."
Dư Tô gật đầu, kéo khóe miệng lên: "Cảm ơn bố."
Bố Dư hiền từ , lưng rời .
Dư Tô nhà vệ sinh rửa mặt, bàn phòng khách lấy một quả táo và một con d/ao gọt hoa quả, gọt táo tìm một bộ phim hài mạng để xem, thỉnh thoảng còn bật .
Mẹ Dư xem hai . Lần đầu bà lộ vẻ lo lắng, thứ hai thì vẻ yên tâm hơn nhiều.
Nghe thấy tiếng đóng cửa từ phía , nụ mặt Dư Tô tắt hẳn.
Cô dùng khăn giấy lau con d/ao gọt hoa quả bàn, thẳng đôi mắt phản chiếu lưỡi d/ao hai giây, đồng hồ máy tính, đút con d/ao túi.
Năm giờ hai mươi phút chiều, ruột của cô đến sớm.
Người phụ nữ trông cũng tiều tụy, đến còn mang theo một túi trái cây lớn. Khi cửa, đối mặt với bố Dư, bà nở một nụ nịnh nọt áy náy.
Bố Dư dẫn bà đến cửa phòng Dư Tô, dặn dò hai gì cứ chuyện rõ ràng, kéo Dư cùng rời khỏi nhà.
Người phụ nữ ở cửa, đầy vẻ áy náy, lúng túng xoa hai bàn tay , cẩn thận Dư Tô một lúc lâu mới :
"Con gầy nhiều quá."
Dư Tô chỉ chiếc ghế trong phòng, : "Vào ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-162-3.html.]
Lúc phụ nữ mới dám bước , từ từ xuống ghế, im lặng gì.
Dư Tô từng bước đến mặt bà, cúi đầu bà một lúc lâu, khiến bà dám thẳng cô.
Mãi một lúc , phụ nữ mới phá vỡ sự im lặng: "Bố con , con hỏi rõ chuyện năm xưa? Vậy, nhé?"
Dư Tô lắc đầu, một tay đưa túi , bình thản : " chuyện đó."
Con d/ao cô lấy , nhanh chóng kề cổ phụ nữ.
Cô chằm chằm mặt bà, từ từ : " , g/iết bà, sẽ thành nhiệm vụ ?"
Sắc mặt phụ nữ ngay lập tức trở nên vô cùng kinh hoảng. Bà trợn tròn mắt, sợ hãi và đau khổ Dư Tô. Một lúc lâu mới :
"Con... con cần . Nếu con ch/ết, thể ch/ết ngay mặt con, nhưng tay con thể vấy m/áu, con thể t/ù! Con , con buông , sẽ n/hảy từ b/an c/ông xuống ngay lập tức."
Dư Tô nheo mắt, bà: "Bà gì về nhiệm vụ của ? Nói thật cho ! chỉ cho bà một phút để suy nghĩ."
Con da/o trong tay cô c/ứa r/ách da cổ phụ nữ, vẻ hoảng sợ mặt bà càng nặng thêm.
Bà ngừng lắc đầu, miệng :
"Nhiệm vụ gì? Con đang gì ? Tiểu An, con ? Nếu con ch/ết, thể ch/ết ngay mặt con, nhưng con tuyệt đối động thủ! Gi/ết là phạm pháp. Năm xưa nhất thời nghĩ thông suốt mới phạm sai lầm lớn như , con thể vết xe đổ!"
"Còn bốn mươi ba giây."
Vẻ mặt Dư Tô vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống một sắp tự tay giế/t ruột của .
Cô thậm chí còn thể bình tĩnh suy nghĩ, tại đối phương hết đến khác thể tự ch/ết, nhưng đừng để cô động thủ.
editor: bemeobosua
Có điều đó nghĩa là thật sự để cô động thủ?
Cái app rốt cuộc ý gì, dù đây là thế giới giả, nhưng là ruột của cô, tại cô gi/ết ruột của ?
Dư Tô nghĩ thông, cũng nghĩ nữa.
Dù thứ đều là giả, cô sẽ mềm lòng.
"Tiểu An, con thể gi/ết , thật sự thể!"
Người phụ nữ dùng sức lắc đầu, giơ hai tay định tóm lấy cánh tay Dư Tô.
con d/ao trong tay Dư Tô đ/âm sâu hơn một chút, bà đau đớn rụt tay .
"Còn ba mươi lăm giây."
Dư Tô cổ bà đang rỉ m/áu, bình tĩnh nhắc nhở: "Nếu còn động đậy, sẽ tay ngay."
Cả phụ nữ run lên, một tia ánh mắt kỳ lạ thoáng qua, biến mất, nhưng vẫn Dư Tô nhạy bén bắt .
Bà bật , : "Con sự thật ? Thực ... ch/ết từ lâu . Bây giờ xuất hiện ở đây là vì một thứ gọi là trò chơi tử thần cho sống ."